24 Từ Mấu Chốt

Chương 2: Từ mấu chốt thứ hai Hi vọng

Trước Sau
Tôi ngây ra một lúc, cũng không biết vì sao đột nhiên lại nhớ về cái hồi tôi lên đại học thuê phòng sống cùng anh ở ngoài.

Nhớ tới cái hôm đấy hai bọn tôi đứng ngoài ban công treo quần áo, nhớ tới cái cảnh một loạt quần lót tung bay trên đỉnh đầu mình.

Nhớ tới những khi rạng sáng mà phố xá vẫn sầm uất như ban ngày, trên mặt đất bẩn thỉu có một cô gái đạp lên đôi giày cao gót đi qua.

Nhớ tới khuôn mặt buồn ngủ của chị gái trong siêu thị tiện lợi 24 giờ.

Nhớ tới anh bao giờ cũng có ý lấy từ trong bao thuốc lá của tôi ra một điếu để châm.

Nhớ tới lần nào tôi cũng giật trở về ngay lập tức, ra vẻ ghét bỏ nói rằng: "Lấy làm chi, anh có hút thuốc đâu, lãng phí thuốc của em."

Anh sẽ cắn đầu mẩu thuốc lá, dùng con mắt đen kịt nhìn tôi, chẳng nói lời nào.

Anh thật sự không am hiểu biểu đạt cảm xúc.

Cho nên tôi cắn tàn thuốc ngây ra một lúc, cảm giác có chút buồn cười: "Công chúa đại khái vẫn muốn anh giúp đồ long, dù sao sau khi được cứu ra thì kiểu gì cũng sẽ đến bên hoàng tử."

Mạc Kiệt mặt không chút thay đổi nói: "Hoàng tử đã bỏ trốn cùng nữ nhân ngoài thành mất rồi."

Tôi nghe vậy thì có cảm giác rất thú vị, nhìn vào con mắt đen kịt của anh, giống như muốn lật rất nhiều ký ức về tôi ở trong đó, tôi nhe răng, cười với anh rằng: "Nữ nhân đó có khả năng mới chính là công chúa thật sự, cô ấy chờ anh đến đồ ác long giúp."

Anh quay đầu nhìn về phía tôi, khóe miệng cong lên miễn cưỡng có thể xem là đang cười.

Phù.

Thật ra anh mà cười thật thì thật sự rất dễ nhìn, thế nhưng nụ cười này đại khái là không xuất phát từ đáy lòng, nhìn mà một hơi thuốc của tôi nghẹn ứ trong cổ họng.

Anh bèn dùng cái vẻ như cười như không nói với tôi rằng: "Đó là công chúa của anh ta, không phải của anh.

Phụt, tôi trực tiếp cười ra thành tiếng.

Tôi nhịn không được vươn tay ra búng trán anh, chế nhạo: "Anh gọi ai là công chúa của anh cơ."

Anh ấy bị tôi đánh xong thì phỏng chừng cũng có chút bồi hồi, tôi thấy rõ được anh ngây ra một chút, sau đó đôi mắt anh lẳng lặng nhìn về phía tôi, hỏi rằng: "Liveshow xem thích lắm à, hát bài gì?"

Tôi nói: "Anh ấy hát a, tình yêu bất quá cũng chỉ là cái rắm của đời."

Lời này là tôi cười hì hì thuận miệng nói ra, lại thấy Mạc Kiệt tĩnh tọa trên giường một lát, rồi anh đứng dậy, cởi cái áo cao cổ nhạt màu của anh xuống.



Áo cuốn vào tóc khiến cho mái đầu của anh xù lên một đống.

Sau đó tôi thấy bên trong anh mặc cái áo giữ ấm tôi mua trên taobao tặng anh vào dịp sinh nhật trước, màu hồng rất chi là tao.

Tôi trực tiếp phụt cười ra thành tiếng, vốn tôi chỉ mua chơi thôi ai dè anh ấy lại thật sự mặc lên người.

Thò tay kéo kéo quần áo anh, tôi nói: "Anh ngốc thật hay là giả bộ ngốc đấy?"

Liền thấy anh thò tay cởi nốt cái áo giữ ấm trên người xuống, để trên giường.

Làn da căng chặt cứ vậy mà xuất hiện trước mắt tôi, tôi một lời cũng không nói ra nổi.

Anh cứ để trần nửa người trên như thế đứng trước mặt tôi, cúi người nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng.

Tôi hỏi anh làm gì đấy?

Anh ông nói gà bà nói vịt trả lời rằng Trần Ứng Giai sắp kết hôn rồi.

Tôi liếc mắt nhìn anh, vươn một ngón tay ra trước mặt anh, sau đó nói rằng: Em thẳng tắp, anh biết mà.

Anh cúi người xuống mặt không chút thay đổi thò tay bẻ cong ngón tay tôi, sau đó đáp lại tôi: Em không thẳng.

Tôi rút ngón tay mình ra, nhìn anh: Mạc Kiệt anh thích em cũng vô dụng thôi, em là thẳng nam.

Tôi thấy anh giống như cười thoáng qua, sau đó anh cúi lưng, chậm rãi tiến lại gần sát mặt tôi, miệng tôi còn đang ngậm thuốc cơ hồ làm phỏng cả mặt anh.

Đầu óc tôi hoảng hốt một trận, đột nhiên cảm giác được cảnh tượng này hình như trùng lặp với một cảnh trong ký ức tôi.

Trong thư viện một buổi chiều hè, tôi ngồi trên mặt đất, lăn qua lăn lại rồi nằm phịch xuống đất nghỉ trưa, tiếng quạt điện ồ ồ vang lên bên tai tôi.

Ngủ không được bao lâu tôi liền tỉnh, rất kỳ quái, không hề dự liệu trước mà trực tiếp tỉnh dậy.

Mở to mắt thấy mặt Mạc Kiệt đang dán rất gần.

Tôi bị dọa nhảy dựng, trực tiếp ngồi phắt dậy, sau đó tôi thấy anh dừng một chút, lấy từ dưới gối đầu của tôi một cái máy nghe nhạc mà tôi đang nghe dở bị rơi xuống đất đặt lên tai, anh chẳng có biểu tình gì hỏi: "Anh đánh thức em à?"

Tôi rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, sợ làm phỏng mặt anh, mặt không chút thay đổi nhìn cái mặt càng ngày càng đến gần của anh.

Thấy trên mặt anh có một tí ti biểu tình biến hóa, thấy trong đôi mắt màu nâu sẫm của anh phản chiếu gương mặt tôi.



Mặt anh dừng lại cách mặt tôi khoảng một bàn tay, sau đó cơ thể anh dán thẳng lên, cái biểu tình này tôi đã từng thấy nhiều năm trước rồi.

Tối liên hoan hôm tốt nghiệp đại học tôi uống đến độ không biết đông tây nam bắc, anh khiêng tôi đi thuê phòng khách sạn, lại mua cả đồ uống cho tôi rửa mặt nữa.

Anh thò tay cởi quần áo của tôi ra.

Tôi ngà ngà say mà vẫn có thể ngăn anh lại.

Lúc ấy tôi nói với anh như thế nào nhỉ.

A, lúc ấy tôi nói với anh là mấy ngày trước tôi có đọc một quyển tiểu thuyết huyền nghi tôn giáo, nhân vật chính phá giải mật mã từng tầng từng tầng một, trong đó có một mật mã nói về chương 38 thứ mười một trong Nhật ký Job, sau đó tôi hỏi anh có biết đáp án là gì không?

Anh im lặng một hồi lâu, sau đó hỏi tôi rằng: Sách gì cơ?

Tôi không để ý đến anh, thò tay kéo kéo quần áo của mình, sau đó trực tiếp nói cho anh đáp án: "Anh chỉ có thể đến đây thôi, không thể đi tiếp được."

Ừa, sau khi tôi nói xong câu đó, biểu tình của anh ấy y hệt lúc này.

Tôi cúi người nhặt mẩu thuốc lá lên, nói với anh rằng: "Mặc quần áo lên, đừng để bị lạnh, điều hòa không có tác dụng gì đâu."

Anh không để ý tôi, im lặng cố chấp để trần nửa người đứng trước mặt tôi.

Một hồi lâu sau, anh thò tay lấy điếu thuốc mà tôi đang ngậm trong miệng xuống nhét vào miệng mình, anh hít sâu một ngụm, sau đó nhả ra một đợt khỏi.

Tôi như là phản xạ có điều kiện trợn trắng mắt nhìn anh, chế giễu: "Làm vậy chi, anh có hút thuốc đâu, lãng phí thuốc của em."

Anh vẫn cúi đầu cắn mẩu thuốc lá như trước, dùng đôi mắt nặng nề nhìn về phía tôi. Sau khi hít vào hai ngụm, anh gạt tàn thuộc vào gạt tàn, đột nhiên anh mở miệng hỏi: "Quan Dịch Tiêu, em có biết Dante miêu tả lối vào địa ngục thế nào không?"

Tôi không trả lời.

Anh lại hỏi: "Vì sao Trần Ứng Giai lại có thể."

Tôi đáp lại không đúng với nội dung câu hỏi: "Bọn em đều là hai thẳng nam thẳng tắp."

Anh quay người ngồi xuống cạnh tôi, tôi thấy ánh mắt anh dán vào cái áo khoác anh treo ngoài cửa, lại nhìn cánh cửa lớn màu đỏ thắm đóng kín mít, anh hỏi: "Đi vào từ chỗ đó, em vứt bỏ tất cả hi vọng rồi à."

Anh quay lại nhìn tôi, cái vẻ trong ánh mắt khiến tôi không khỏi rùng mình.

Anh nói: "Công chúa, còn anh thì chưa bao giờ dám ôm bất cứ hi vọng gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau