[70] Con Gái Nhỏ Xúi Giục Mẹ Ly Hôn Với Ba Quân Nhân Hằng Ngày
Chương 30:
Những người đàn ông vây quanh chiếc bàn lớn ăn cơm uống rượu, còn Triệu Tuệ Tuệ, anh trai cô và Lục Châu ba đứa trẻ thì ngồi ở chiếc bàn nhỏ khác được kê bên cạnh.
Phùng Hà rất phối hợp với Triệu Hạo Dương, sau khi đồng đội đến, cô luôn bận rộn trong bếp.
Những việc như bưng đồ ăn, rót trà, cô không để Triệu Hạo Dương nhúng tay vào, tạo ra vẻ Triệu Hạo Dương có địa vị rất cao trong nhà.
Một số đồng đội không nhịn được dùng khuỷu tay huých Triệu Hạo Dương, nháy mắt với anh:
"Cậu giỏi đấy!"
Triệu Hạo Dương như muốn vểnh đuôi lên tận trời nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thản:
"Cũng tạm."
Khiến mọi người trên bàn đều hò hét.
Còn ở bàn nhỏ bên này, từ khi vào Lục Châu đã cau có, cậu đã chuẩn bị tinh thần để lát nữa bị con quỷ dai Triệu Tuệ Tuệ bám lấy, cậu quyết định lát nữa sẽ không để ý đến cô.
Khi Lục Châu ngồi xuống bàn nhỏ, Triệu Cảnh Trình ngồi đối diện trừng mắt nhìn cậu, Lục Châu cũng trừng mắt nhìn lại.
Triệu Tuệ Tuệ thấy Lục Châu theo bản năng muốn gọi cậu nhưng lại nhận ra mình đã quyết định không đến trước mặt cậu nữa, vội vàng che miệng lại.
Lục Châu sau khi vào, cơ thể nhỏ bé vốn căng thẳng, vì thấy hành động kỳ lạ của Triệu Tuệ Tuệ mà có chút ngẩn người.
Nhưng chuyện tiếp theo còn kỳ lạ hơn.
Con quỷ dai thực sự không bám lấy cậu nữa!
Triệu Cảnh Trình thấy vậy có chút vui mừng, gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Triệu Tuệ Tuệ, nói:
"Em gái ăn thịt nào!"
Triệu Tuệ Tuệ lộ ra hàm răng trắng, nói:
"Cảm ơn anh trai."
Nhìn miếng thịt kho tàu trong bát, Triệu Tuệ Tuệ suy nghĩ một chút, cũng gắp một miếng cho Triệu Cảnh Trình:
"Anh trai cũng ăn đi!"
Lục Châu lạnh lùng nhìn hai anh em tình cảm, khẽ "Hừ" một tiếng.
Nhưng vừa "Hừ." xong, cậu đã thấy một đôi tay nhỏ cũng đặt một miếng thịt kho tàu vào bát của mình.
Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy Triệu Tuệ Tuệ rút đũa của mình về, mỉm cười với cậu, vẫn không nói gì.
Đôi mắt đen láy của Lục Châu nhìn chằm chằm Triệu Tuệ Tuệ, bực bội không biết con quỷ dai này rốt cuộc bị làm sao?
Nhưng Triệu Tuệ Tuệ lại cảm thấy rất tốt.
Cô đã kiềm chế được bản thân không nói chuyện với Lục Châu, anh ấy chắc sẽ không ghét mình nữa nhỉ!
Triệu Tuệ Tuệ xúc một miếng cơm trắng, nhai ngon lành, bên tai nghe thấy tiếng khoác lác của Triệu Hạo Dương.
Bố xấu xa khoác lác cũng đành, vậy mà còn sai khiến mẹ làm nọ làm kia!
Triệu Tuệ Tuệ nhìn thấy có chút tức giận, đột nhiên lại nhớ đến chuyện trước đó nghe lén được bố xấu nhờ mẹ làm.
Cô đảo mắt, trong lòng đã có một chủ ý.
"Bố ơi!" Giọng nói trong trẻo của cô bé vang lên trong phòng khách ồn ào.
Triệu Hạo Dương đang uống rượu, tay khẽ run, rượu trong cốc đổ ra một ít.
Anh có phải uống nhiều quá nên nghe nhầm không? Vậy mà lại nghe thấy con gái gọi anh là bố?
Triệu Hạo Dương ngẩn người một lúc, mới quay đầu nhìn về phía bàn nhỏ, quả nhiên thấy con gái đang cười tủm tỉm nhìn anh.
Anh không dám tin chớp chớp mắt, như bị một niềm vui lớn đập trúng, nhất thời đến nói cũng không nói nên lời.
Lục Dung bên cạnh dùng khuỷu tay huých anh, cười mắng:
"Uống say rồi à? Con gái gọi bố kìa!"
Phùng Hà rất phối hợp với Triệu Hạo Dương, sau khi đồng đội đến, cô luôn bận rộn trong bếp.
Những việc như bưng đồ ăn, rót trà, cô không để Triệu Hạo Dương nhúng tay vào, tạo ra vẻ Triệu Hạo Dương có địa vị rất cao trong nhà.
Một số đồng đội không nhịn được dùng khuỷu tay huých Triệu Hạo Dương, nháy mắt với anh:
"Cậu giỏi đấy!"
Triệu Hạo Dương như muốn vểnh đuôi lên tận trời nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thản:
"Cũng tạm."
Khiến mọi người trên bàn đều hò hét.
Còn ở bàn nhỏ bên này, từ khi vào Lục Châu đã cau có, cậu đã chuẩn bị tinh thần để lát nữa bị con quỷ dai Triệu Tuệ Tuệ bám lấy, cậu quyết định lát nữa sẽ không để ý đến cô.
Khi Lục Châu ngồi xuống bàn nhỏ, Triệu Cảnh Trình ngồi đối diện trừng mắt nhìn cậu, Lục Châu cũng trừng mắt nhìn lại.
Triệu Tuệ Tuệ thấy Lục Châu theo bản năng muốn gọi cậu nhưng lại nhận ra mình đã quyết định không đến trước mặt cậu nữa, vội vàng che miệng lại.
Lục Châu sau khi vào, cơ thể nhỏ bé vốn căng thẳng, vì thấy hành động kỳ lạ của Triệu Tuệ Tuệ mà có chút ngẩn người.
Nhưng chuyện tiếp theo còn kỳ lạ hơn.
Con quỷ dai thực sự không bám lấy cậu nữa!
Triệu Cảnh Trình thấy vậy có chút vui mừng, gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Triệu Tuệ Tuệ, nói:
"Em gái ăn thịt nào!"
Triệu Tuệ Tuệ lộ ra hàm răng trắng, nói:
"Cảm ơn anh trai."
Nhìn miếng thịt kho tàu trong bát, Triệu Tuệ Tuệ suy nghĩ một chút, cũng gắp một miếng cho Triệu Cảnh Trình:
"Anh trai cũng ăn đi!"
Lục Châu lạnh lùng nhìn hai anh em tình cảm, khẽ "Hừ" một tiếng.
Nhưng vừa "Hừ." xong, cậu đã thấy một đôi tay nhỏ cũng đặt một miếng thịt kho tàu vào bát của mình.
Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy Triệu Tuệ Tuệ rút đũa của mình về, mỉm cười với cậu, vẫn không nói gì.
Đôi mắt đen láy của Lục Châu nhìn chằm chằm Triệu Tuệ Tuệ, bực bội không biết con quỷ dai này rốt cuộc bị làm sao?
Nhưng Triệu Tuệ Tuệ lại cảm thấy rất tốt.
Cô đã kiềm chế được bản thân không nói chuyện với Lục Châu, anh ấy chắc sẽ không ghét mình nữa nhỉ!
Triệu Tuệ Tuệ xúc một miếng cơm trắng, nhai ngon lành, bên tai nghe thấy tiếng khoác lác của Triệu Hạo Dương.
Bố xấu xa khoác lác cũng đành, vậy mà còn sai khiến mẹ làm nọ làm kia!
Triệu Tuệ Tuệ nhìn thấy có chút tức giận, đột nhiên lại nhớ đến chuyện trước đó nghe lén được bố xấu nhờ mẹ làm.
Cô đảo mắt, trong lòng đã có một chủ ý.
"Bố ơi!" Giọng nói trong trẻo của cô bé vang lên trong phòng khách ồn ào.
Triệu Hạo Dương đang uống rượu, tay khẽ run, rượu trong cốc đổ ra một ít.
Anh có phải uống nhiều quá nên nghe nhầm không? Vậy mà lại nghe thấy con gái gọi anh là bố?
Triệu Hạo Dương ngẩn người một lúc, mới quay đầu nhìn về phía bàn nhỏ, quả nhiên thấy con gái đang cười tủm tỉm nhìn anh.
Anh không dám tin chớp chớp mắt, như bị một niềm vui lớn đập trúng, nhất thời đến nói cũng không nói nên lời.
Lục Dung bên cạnh dùng khuỷu tay huých anh, cười mắng:
"Uống say rồi à? Con gái gọi bố kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất