[70] Con Gái Nhỏ Xúi Giục Mẹ Ly Hôn Với Ba Quân Nhân Hằng Ngày
Chương 34:
Ủa, hình như có thật! Nhưng không phải vì anh trai Lục Châu ghét mình sao?
"Anh trai Lục Châu, anh ghét Tuệ Tuệ sao?"
Triệu Tuệ Tuệ liếc nhìn cậu, cẩn thận hỏi.
Ghét Triệu Tuệ Tuệ? Lục Châu nghi hoặc.
Mặc dù cô bé luôn líu lo bên tai cậu hơi phiền một chút nhưng nếu nói là ghét thì cũng không hẳn.
Ít nhất thì Triệu Tuệ Tuệ không đáng ghét như những đứa trẻ khác trong khu gia thuộc.
Lục Châu suy nghĩ một lúc, sau khi hoàn hồn thì thấy Triệu Tuệ Tuệ đang đứng dưới gốc cây chờ cậu trả lời, vẻ mặt đã ủ rũ xuống.
"Anh không ghét em."
Lục Châu có chút không tự nhiên nói.
"Thật sao?"
Triệu Tuệ Tuệ nhảy cẫng lên tại chỗ, trong nháy mắt đã vui vẻ trở lại.
Cô bé biết mà, anh trai Lục Châu chính là hoàng tử tương lai sẽ đến cứu cô, sao có thể ghét cô được!
Còn Lục Châu nhìn thấy vẻ mặt cô bé từ ủ rũ trong nháy mắt đã trở nên rạng rỡ, trong nháy mắt đã trợn tròn mắt.
"Vậy sau này em có thể tìm anh chơi không?"
Triệu Tuệ Tuệ được voi đòi tiên hỏi, thấy Lục Châu không trả lời, lại tiếp tục:
"Được không được không?"
"Tùy em."
Lục Châu quay mặt đi, buông một câu.
Tùy em, vậy là được rồi?
Triệu Tuệ Tuệ sống lại, trước đó có rất nhiều lời muốn nói bây giờ đều không nhịn được nữa, bắt đầu lải nhải với Lục Châu.
"Anh trai Lục Châu, trước đây anh không để ý đến em, em còn tưởng anh rất ghét em, anh trai cũng nói như vậy, em mới tin—"
"Anh trai Lục Châu, anh trèo lên cây thế nào, có thể dạy em không?"
"Anh trai Lục Châu, sao anh lại không nói gì nữa?"
"Anh trai Lục Châu, em ngẩng cổ nói chuyện với anh mệt quá, anh có thể xuống không?"
"..."
Lục Châu không chút biểu cảm trèo xuống khỏi cây, cậu cảm thấy hơi hối hận rồi.
Trước đây Triệu Tuệ Tuệ không bám người cũng khá tốt...
Triệu Tuệ Tuệ nói đến khô cả miệng, dừng lại cầm lấy bình nước quân dụng mà Triệu Cảnh Trình để bên này cho cô bé uống một ngụm. Uống xong nước lại hỏi Lục Châu có muốn uống không, đối phương từ chối, cô bé lại đậy bình nước lại.
Lau miệng, Triệu Tuệ Tuệ cảm thấy đến lúc mình rời khỏi khu gia thuộc, sẽ không thể nói chuyện với anh trai Lục Châu nữa, không khỏi có chút luyến tiếc.
Nhưng bây giờ cô bé vẫn chưa nghĩ ra cách rời đi, cũng rất buồn phiền.
Triệu Tuệ Tuệ tự mình suy nghĩ, không kìm được hỏi:
"Anh trai Lục Châu, anh nói xem làm thế nào em và mẹ còn có anh trai mới không cần bố, rời khỏi đây được?"
"Tại sao em lại muốn rời khỏi đây?"
Lục Châu đột nhiên hỏi.
"Bởi vì không thể để bố và mẹ ở bên nhau!"
Triệu Tuệ Tuệ trả lời.
Lục Châu nhìn cô như nhìn một đứa ngốc.
Thật không ngờ lại có người không muốn bố mẹ mình ở bên nhau.
"Anh trai Lục Châu, anh có cách nào không?"
Cuối cùng cũng có người có thể nói chuyện, Triệu Tuệ Tuệ bám chặt lấy Lục Châu không buông.
"Không có." Lục Châu lạnh mặt trả lời, cậu chợt nhớ đến một số chuyện không hay.
"Không có không có, thật sự không có sao?"
Triệu Tuệ Tuệ không cam lòng hỏi lại.
Lục Châu bị cô bé hỏi đến hơi khó chịu, có chút không nhịn được, bèn nói một câu bộc phát:
"Vậy thì để bố mẹ em ly hôn đi."
Vừa nói ra khỏi miệng, cậu đã mím môi, có chút hối hận.
"Anh trai Lục Châu, anh ghét Tuệ Tuệ sao?"
Triệu Tuệ Tuệ liếc nhìn cậu, cẩn thận hỏi.
Ghét Triệu Tuệ Tuệ? Lục Châu nghi hoặc.
Mặc dù cô bé luôn líu lo bên tai cậu hơi phiền một chút nhưng nếu nói là ghét thì cũng không hẳn.
Ít nhất thì Triệu Tuệ Tuệ không đáng ghét như những đứa trẻ khác trong khu gia thuộc.
Lục Châu suy nghĩ một lúc, sau khi hoàn hồn thì thấy Triệu Tuệ Tuệ đang đứng dưới gốc cây chờ cậu trả lời, vẻ mặt đã ủ rũ xuống.
"Anh không ghét em."
Lục Châu có chút không tự nhiên nói.
"Thật sao?"
Triệu Tuệ Tuệ nhảy cẫng lên tại chỗ, trong nháy mắt đã vui vẻ trở lại.
Cô bé biết mà, anh trai Lục Châu chính là hoàng tử tương lai sẽ đến cứu cô, sao có thể ghét cô được!
Còn Lục Châu nhìn thấy vẻ mặt cô bé từ ủ rũ trong nháy mắt đã trở nên rạng rỡ, trong nháy mắt đã trợn tròn mắt.
"Vậy sau này em có thể tìm anh chơi không?"
Triệu Tuệ Tuệ được voi đòi tiên hỏi, thấy Lục Châu không trả lời, lại tiếp tục:
"Được không được không?"
"Tùy em."
Lục Châu quay mặt đi, buông một câu.
Tùy em, vậy là được rồi?
Triệu Tuệ Tuệ sống lại, trước đó có rất nhiều lời muốn nói bây giờ đều không nhịn được nữa, bắt đầu lải nhải với Lục Châu.
"Anh trai Lục Châu, trước đây anh không để ý đến em, em còn tưởng anh rất ghét em, anh trai cũng nói như vậy, em mới tin—"
"Anh trai Lục Châu, anh trèo lên cây thế nào, có thể dạy em không?"
"Anh trai Lục Châu, sao anh lại không nói gì nữa?"
"Anh trai Lục Châu, em ngẩng cổ nói chuyện với anh mệt quá, anh có thể xuống không?"
"..."
Lục Châu không chút biểu cảm trèo xuống khỏi cây, cậu cảm thấy hơi hối hận rồi.
Trước đây Triệu Tuệ Tuệ không bám người cũng khá tốt...
Triệu Tuệ Tuệ nói đến khô cả miệng, dừng lại cầm lấy bình nước quân dụng mà Triệu Cảnh Trình để bên này cho cô bé uống một ngụm. Uống xong nước lại hỏi Lục Châu có muốn uống không, đối phương từ chối, cô bé lại đậy bình nước lại.
Lau miệng, Triệu Tuệ Tuệ cảm thấy đến lúc mình rời khỏi khu gia thuộc, sẽ không thể nói chuyện với anh trai Lục Châu nữa, không khỏi có chút luyến tiếc.
Nhưng bây giờ cô bé vẫn chưa nghĩ ra cách rời đi, cũng rất buồn phiền.
Triệu Tuệ Tuệ tự mình suy nghĩ, không kìm được hỏi:
"Anh trai Lục Châu, anh nói xem làm thế nào em và mẹ còn có anh trai mới không cần bố, rời khỏi đây được?"
"Tại sao em lại muốn rời khỏi đây?"
Lục Châu đột nhiên hỏi.
"Bởi vì không thể để bố và mẹ ở bên nhau!"
Triệu Tuệ Tuệ trả lời.
Lục Châu nhìn cô như nhìn một đứa ngốc.
Thật không ngờ lại có người không muốn bố mẹ mình ở bên nhau.
"Anh trai Lục Châu, anh có cách nào không?"
Cuối cùng cũng có người có thể nói chuyện, Triệu Tuệ Tuệ bám chặt lấy Lục Châu không buông.
"Không có." Lục Châu lạnh mặt trả lời, cậu chợt nhớ đến một số chuyện không hay.
"Không có không có, thật sự không có sao?"
Triệu Tuệ Tuệ không cam lòng hỏi lại.
Lục Châu bị cô bé hỏi đến hơi khó chịu, có chút không nhịn được, bèn nói một câu bộc phát:
"Vậy thì để bố mẹ em ly hôn đi."
Vừa nói ra khỏi miệng, cậu đã mím môi, có chút hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất