[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 13:
Ôn Noãn chạy vội ra sân, kéo đứa trẻ vào bóng râm bên cạnh chuồng gà, từ trong tay áo lấy ra nửa củ khoai lang còn hơi ấm:
"Em trai, ăn đi."
Đứa trẻ có tên nhưng đó là cái tên mà nhà họ Ôn tức giận đặt cho, hoàn toàn trái ngược với Ôn Noãn.
Nếu không thì có thể ngay cả tên cũng không có.
Ngày thường họ cũng không gọi tên đứa trẻ, luôn gọi là 'thứ đó', 'sao chổi', Ôn Noãn muốn gọi tên cậu, phỏng chừng cậu còn không biết là đang gọi mình.
Đứa trẻ nuốt nước bọt nhưng không dám nhận, giọng nói không được rõ ràng có hơi lắp bắp:
"Chị, ăn đi."
Ôn Noãn đúng là chưa no, bánh quy đó cô còn chưa đụng đến, định để lại hết cho đứa trẻ ăn, mình ăn đồ dinh dưỡng, không cần phải lãng phí đồ ngon.
Ngày thường khẩu phần ăn của nguyên chủ còn phải thêm nửa củ khoai lang mới no, hôm nay không ăn nửa củ khoai lang này nhưng ăn khá nhiều thịt, theo lý mà nói thì phải no rồi.
Nhưng Ôn Noãn là dị năng giả, hôm nay còn dùng dị năng, tiêu hao khá nhiều, bây giờ bụng chỉ no được một nửa.
Cô cũng nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:
"Vậy chúng ta mỗi người một nửa.”
Đứa trẻ do dự, không phải không muốn ăn mà là sợ bị phát hiện sẽ bị đánh.
Ôn Noãn trừng mắt:
"Chị là chị, em phải nghe lời chị, chúng ta lén lút, đừng để bị nhìn thấy là được."
Đứa trẻ nhìn Ôn Noãn, lại nhìn nửa củ khoai lang dính dầu mỡ, do dự đưa tay ra, hướng về nửa củ không có thịt.
Ôn Noãn để nó lấy nửa củ đó, mãi đến khi nó cho vào miệng, lúc này mới tin là thật sự cho nó, lập tức cười tít mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, ngọt ngào vô cùng.
Ôn Noãn không nhịn được đưa tay chọc lúm đồng tiền của nó, cũng lộ ra lúm đồng tiền giống hệt như vậy cười.
Mẹ nữ chính và ông bà đều không có lúm đồng tiền, lúm đồng tiền này hẳn là di truyền từ người cha tệ bạc, còn đẹp nữa chứ.
Vừa rồi lúc ăn cơm, Ôn Noãn đã để ý đến đứa trẻ hai lần, nhân vật phản diện tương lai trong nguyên tác giờ mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi, đối mặt với sự ngược đãi của mẹ và ông bà, không oán không hận, chỉ có nỗi sợ hãi.
Có lẽ là vì còn nhỏ, ngây ngô không hiểu tại sao mình lại bị đối xử khác chị gái trong nhà, cậu chỉ biết người nhà không thích mình, bản năng xu lợi tránh hại khiến cậu hiểu rằng, chỉ cần cố gắng làm tốt mọi việc thì mới ít bị đánh mắng.
Đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, vốn đã có thiện cảm với Ôn Noãn, giờ chỉ cho ăn hai lần đã nhận ra cô như chó con, cô đi đâu, đứa trẻ theo đó.
"Đừng theo chị, lát nữa mẹ nhìn thấy lại khổ thân em!"
Ôn Noãn hạ giọng đuổi người.
Đứa trẻ nghiêng đầu, ngây ngô quay người đi, đi một vòng, không hiểu sao lại theo sau cô.
Ôn Noãn: "..."
"Hai đứa làm gì đấy?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên cạnh, Ôn Noãn chớp mắt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Ôn Thu Vũ đang đứng trong sân, sắc mặt không rõ vui buồn nhìn bọn họ.
Nghe thấy giọng nói này, đứa trẻ sợ hãi vô cùng, đứng đờ tại chỗ run rẩy.
Ôn Noãn xông tới ôm chặt lấy chân Ôn Thu Vũ:
"Mẹ, con đang huấn luyện nó làm tay sai đấy, sau này ra ngoài nếu có ai bắt nạt con, em trai có thể làm tay sai cho con, oai lắm!"
Ôn Thu Vũ không thích ai đối xử tốt với Ôn Lương, quả nhiên, nghe Ôn Noãn nói vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút, ngồi xổm xuống sờ tay chân Ôn Noãn, có chút lo lắng:
"Hôm nay ra ngoài có ai bắt nạt con không?"
"Không ạ, chỉ thấy Hổ Đầu bắt nạt người khác.”
"Em trai, ăn đi."
Đứa trẻ có tên nhưng đó là cái tên mà nhà họ Ôn tức giận đặt cho, hoàn toàn trái ngược với Ôn Noãn.
Nếu không thì có thể ngay cả tên cũng không có.
Ngày thường họ cũng không gọi tên đứa trẻ, luôn gọi là 'thứ đó', 'sao chổi', Ôn Noãn muốn gọi tên cậu, phỏng chừng cậu còn không biết là đang gọi mình.
Đứa trẻ nuốt nước bọt nhưng không dám nhận, giọng nói không được rõ ràng có hơi lắp bắp:
"Chị, ăn đi."
Ôn Noãn đúng là chưa no, bánh quy đó cô còn chưa đụng đến, định để lại hết cho đứa trẻ ăn, mình ăn đồ dinh dưỡng, không cần phải lãng phí đồ ngon.
Ngày thường khẩu phần ăn của nguyên chủ còn phải thêm nửa củ khoai lang mới no, hôm nay không ăn nửa củ khoai lang này nhưng ăn khá nhiều thịt, theo lý mà nói thì phải no rồi.
Nhưng Ôn Noãn là dị năng giả, hôm nay còn dùng dị năng, tiêu hao khá nhiều, bây giờ bụng chỉ no được một nửa.
Cô cũng nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:
"Vậy chúng ta mỗi người một nửa.”
Đứa trẻ do dự, không phải không muốn ăn mà là sợ bị phát hiện sẽ bị đánh.
Ôn Noãn trừng mắt:
"Chị là chị, em phải nghe lời chị, chúng ta lén lút, đừng để bị nhìn thấy là được."
Đứa trẻ nhìn Ôn Noãn, lại nhìn nửa củ khoai lang dính dầu mỡ, do dự đưa tay ra, hướng về nửa củ không có thịt.
Ôn Noãn để nó lấy nửa củ đó, mãi đến khi nó cho vào miệng, lúc này mới tin là thật sự cho nó, lập tức cười tít mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, ngọt ngào vô cùng.
Ôn Noãn không nhịn được đưa tay chọc lúm đồng tiền của nó, cũng lộ ra lúm đồng tiền giống hệt như vậy cười.
Mẹ nữ chính và ông bà đều không có lúm đồng tiền, lúm đồng tiền này hẳn là di truyền từ người cha tệ bạc, còn đẹp nữa chứ.
Vừa rồi lúc ăn cơm, Ôn Noãn đã để ý đến đứa trẻ hai lần, nhân vật phản diện tương lai trong nguyên tác giờ mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi, đối mặt với sự ngược đãi của mẹ và ông bà, không oán không hận, chỉ có nỗi sợ hãi.
Có lẽ là vì còn nhỏ, ngây ngô không hiểu tại sao mình lại bị đối xử khác chị gái trong nhà, cậu chỉ biết người nhà không thích mình, bản năng xu lợi tránh hại khiến cậu hiểu rằng, chỉ cần cố gắng làm tốt mọi việc thì mới ít bị đánh mắng.
Đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, vốn đã có thiện cảm với Ôn Noãn, giờ chỉ cho ăn hai lần đã nhận ra cô như chó con, cô đi đâu, đứa trẻ theo đó.
"Đừng theo chị, lát nữa mẹ nhìn thấy lại khổ thân em!"
Ôn Noãn hạ giọng đuổi người.
Đứa trẻ nghiêng đầu, ngây ngô quay người đi, đi một vòng, không hiểu sao lại theo sau cô.
Ôn Noãn: "..."
"Hai đứa làm gì đấy?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên cạnh, Ôn Noãn chớp mắt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Ôn Thu Vũ đang đứng trong sân, sắc mặt không rõ vui buồn nhìn bọn họ.
Nghe thấy giọng nói này, đứa trẻ sợ hãi vô cùng, đứng đờ tại chỗ run rẩy.
Ôn Noãn xông tới ôm chặt lấy chân Ôn Thu Vũ:
"Mẹ, con đang huấn luyện nó làm tay sai đấy, sau này ra ngoài nếu có ai bắt nạt con, em trai có thể làm tay sai cho con, oai lắm!"
Ôn Thu Vũ không thích ai đối xử tốt với Ôn Lương, quả nhiên, nghe Ôn Noãn nói vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút, ngồi xổm xuống sờ tay chân Ôn Noãn, có chút lo lắng:
"Hôm nay ra ngoài có ai bắt nạt con không?"
"Không ạ, chỉ thấy Hổ Đầu bắt nạt người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất