[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 18:
Nhưng trẻ con đều là những sinh vật đơn giản chỉ nhớ ăn nhớ chơi không nhớ đánh, chị gái khó khăn lắm mới chịu đưa cậu ra ngoài, sợ rằng bỏ lỡ lần này sẽ không còn lần sau nữa, đứa trẻ nhíu mày, dù sao không ra ngoài thì ngày thường cũng bị đánh mắng không ít, thôi thì đi vậy.
Ôn Noãn còn chưa biết đứa trẻ to bằng hạt đậu bên cạnh mình đã nghĩ nhiều như vậy, cô dắt cậu bé đến bên giếng rửa sạch tay, lúc ra ngoài còn mang theo một chiếc giỏ tre nhỏ mà ông nội đan riêng cho cô, bên trong có một chiếc khăn tay nhỏ, nắm tay em trai ra ngoài.
Trong làng có không ít nhà là chị gái năm sáu tuổi dắt theo em trai hai ba tuổi chạy lung tung khắp nơi, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra.
Ôn Noãn không muốn gặp những đứa bạn trẻ con của nguyên chủ, trẻ con ở độ tuổi này đều là những đứa trẻ rĩ mũi tèm lem, không thích sạch sẽ.
Cơ thể này của Ôn Noãn là linh hồn của người trưởng thành, mặc dù trong ngày tận thế có nhiều lúc không thể tránh khỏi nhưng trong điều kiện cho phép, cô vẫn hy vọng mình có thể sạch sẽ.
Mặc dù đã cố gắng tránh những nơi có người nhưng trẻ con là loại sinh vật nghĩ một ra một, trời đất rộng lớn, mọi ngóc ngách đều là nơi chúng có thể chơi trò gia đình, Ôn Noãn dắt theo em trai, cứ thế đụng độ với mấy cô bé.
"Noãn Noãn, tối qua sao cậu về sớm thế, còn không nói với bọn tớ một tiếng."
Phía trước một ngôi mộ, có ba cô bé thắt bím tóc ngồi xổm, không biết là mộ của tổ tiên nào, hẳn là nhiều năm không có người đến cúng bái và nhổ cỏ, trên mộ toàn là cỏ dại, còn mọc cả những cụm hoa nhỏ.
Ở đây ảnh hưởng của việc phá bỏ bốn điều cũ và chống phong kiến không lớn như những nơi khác, mọi người có náo loạn thì náo loạn nhưng mộ của tổ tiên thì không động vào.
Trẻ con lớn lên ở nông thôn đều rất gan dạ, bây giờ người lớn cũng không dám lừa trẻ con như trước đây rằng bên ngoài có thứ gì đó không sạch sẽ, dẫn đến một số nghĩa địa trở thành nơi vui chơi của trẻ em.
"Mẹ tôi về rồi, gọi tôi về ăn cơm."
"Oa ——"
Ba cô bé cùng há miệng nuốt nước bọt, khóe miệng có chất lỏng trong suốt đáng ngờ:
"Mẹ cậu mang về cho cậu món gì ngon vậy?"
Ngưu Nhị Nữu ôm Tiểu Hoa vẻ mặt khao khát:
"Tớ muốn ăn thịt..."
Ngưu Đại Nữu và Lâm Đại Nha cùng gật đầu:
"Tớ cũng muốn..."
Ôn Noãn: "..."
Ôn Noãn không định chơi với ba cô bé nhưng ba cô bé không chịu buông tha cô, quấn lấy cô hỏi tối qua cô đã ăn gì, chúng biết lương thực rất quý, thịt, bánh kẹo và đồ ngọt mua ở thành phố càng quý hơn, tuy còn nhỏ nhưng hiểu chuyện sớm, không có ý định giơ tay xin cô, chỉ muốn biết thôi.
Rõ ràng là biết rồi thì càng thèm nhưng nếu có lý trí thì cũng không có thành ngữ uống thuốc độc giải khát.
Ôn Noãn có chút bất lực, không dám nói thật chỉ mơ hồ nói:
"Không mang gì cả, chỉ có một ít lòng lợn thôi."
Ba cô bé đã lâu không ngửi thấy mùi thịt:
"Oa ——"
Ôn Noãn: "..."
Chủ cũ và chị em Ngưu Đại Nữu và Lâm Đại Nha được coi là cùng tuổi, nhà nào ăn ngon hơn một chút, chỉ cần tính cách không quá tệ, dường như có thể tự nhiên trở thành nhân vật trung tâm của một nhóm nhỏ.
"Noãn Noãn, chúng ta cùng chơi nhảy dây đi!"
"Noãn Noãn, hái hoa kết vòng hoa, vòng hoa tớ kết đẹp lắm, tặng cậu."
"Noãn Noãn, chơi bài hoa không? Không phải cậu thích lá bài Tề Thiên Đại Thánh của anh trai tớ sao, tớ lấy trộm tặng cậu nha."
Ôn Noãn không chút lưu tình từ chối ba cô bé ngây thơ trong sáng rồi dắt em trai mình vào núi.
Ôn Noãn còn chưa biết đứa trẻ to bằng hạt đậu bên cạnh mình đã nghĩ nhiều như vậy, cô dắt cậu bé đến bên giếng rửa sạch tay, lúc ra ngoài còn mang theo một chiếc giỏ tre nhỏ mà ông nội đan riêng cho cô, bên trong có một chiếc khăn tay nhỏ, nắm tay em trai ra ngoài.
Trong làng có không ít nhà là chị gái năm sáu tuổi dắt theo em trai hai ba tuổi chạy lung tung khắp nơi, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra.
Ôn Noãn không muốn gặp những đứa bạn trẻ con của nguyên chủ, trẻ con ở độ tuổi này đều là những đứa trẻ rĩ mũi tèm lem, không thích sạch sẽ.
Cơ thể này của Ôn Noãn là linh hồn của người trưởng thành, mặc dù trong ngày tận thế có nhiều lúc không thể tránh khỏi nhưng trong điều kiện cho phép, cô vẫn hy vọng mình có thể sạch sẽ.
Mặc dù đã cố gắng tránh những nơi có người nhưng trẻ con là loại sinh vật nghĩ một ra một, trời đất rộng lớn, mọi ngóc ngách đều là nơi chúng có thể chơi trò gia đình, Ôn Noãn dắt theo em trai, cứ thế đụng độ với mấy cô bé.
"Noãn Noãn, tối qua sao cậu về sớm thế, còn không nói với bọn tớ một tiếng."
Phía trước một ngôi mộ, có ba cô bé thắt bím tóc ngồi xổm, không biết là mộ của tổ tiên nào, hẳn là nhiều năm không có người đến cúng bái và nhổ cỏ, trên mộ toàn là cỏ dại, còn mọc cả những cụm hoa nhỏ.
Ở đây ảnh hưởng của việc phá bỏ bốn điều cũ và chống phong kiến không lớn như những nơi khác, mọi người có náo loạn thì náo loạn nhưng mộ của tổ tiên thì không động vào.
Trẻ con lớn lên ở nông thôn đều rất gan dạ, bây giờ người lớn cũng không dám lừa trẻ con như trước đây rằng bên ngoài có thứ gì đó không sạch sẽ, dẫn đến một số nghĩa địa trở thành nơi vui chơi của trẻ em.
"Mẹ tôi về rồi, gọi tôi về ăn cơm."
"Oa ——"
Ba cô bé cùng há miệng nuốt nước bọt, khóe miệng có chất lỏng trong suốt đáng ngờ:
"Mẹ cậu mang về cho cậu món gì ngon vậy?"
Ngưu Nhị Nữu ôm Tiểu Hoa vẻ mặt khao khát:
"Tớ muốn ăn thịt..."
Ngưu Đại Nữu và Lâm Đại Nha cùng gật đầu:
"Tớ cũng muốn..."
Ôn Noãn: "..."
Ôn Noãn không định chơi với ba cô bé nhưng ba cô bé không chịu buông tha cô, quấn lấy cô hỏi tối qua cô đã ăn gì, chúng biết lương thực rất quý, thịt, bánh kẹo và đồ ngọt mua ở thành phố càng quý hơn, tuy còn nhỏ nhưng hiểu chuyện sớm, không có ý định giơ tay xin cô, chỉ muốn biết thôi.
Rõ ràng là biết rồi thì càng thèm nhưng nếu có lý trí thì cũng không có thành ngữ uống thuốc độc giải khát.
Ôn Noãn có chút bất lực, không dám nói thật chỉ mơ hồ nói:
"Không mang gì cả, chỉ có một ít lòng lợn thôi."
Ba cô bé đã lâu không ngửi thấy mùi thịt:
"Oa ——"
Ôn Noãn: "..."
Chủ cũ và chị em Ngưu Đại Nữu và Lâm Đại Nha được coi là cùng tuổi, nhà nào ăn ngon hơn một chút, chỉ cần tính cách không quá tệ, dường như có thể tự nhiên trở thành nhân vật trung tâm của một nhóm nhỏ.
"Noãn Noãn, chúng ta cùng chơi nhảy dây đi!"
"Noãn Noãn, hái hoa kết vòng hoa, vòng hoa tớ kết đẹp lắm, tặng cậu."
"Noãn Noãn, chơi bài hoa không? Không phải cậu thích lá bài Tề Thiên Đại Thánh của anh trai tớ sao, tớ lấy trộm tặng cậu nha."
Ôn Noãn không chút lưu tình từ chối ba cô bé ngây thơ trong sáng rồi dắt em trai mình vào núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất