[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 20:
Nói thì nói vậy nhưng mọi người lén lút bắt được chút thú nhỏ, vì thịt không có nhiều nên giấu giếm mang về nhà mình ăn, đội sản xuất đều nhắm một mắt mở một mắt coi như không thấy.
Dù sao thì người sống phải có mục tiêu, chỉ dựa vào chút lương thực qua ngày không đủ no, bụng thì để treo cổ thì sống còn có ý nghĩa gì, làm việc cũng chẳng có tinh thần.
Năng lực hệ mộc của Ôn Noãn hiện tại vẫn chưa mạnh lắm nhưng dùng thuật rối để tạo ra một cái bẫy nhỏ, hoặc bắt một số động vật nhỏ không có khả năng tấn công thì không phải là vấn đề lớn.
Cô không nghĩ đến chuyện bắt lợn rừng hay gì đó, đừng nói là bây giờ cô không có bản lĩnh đó, cho dù có bắt được thì cô cũng không phải là người có năng lực hệ không gian, một thứ to như vậy không có chỗ giấu, chẳng phải vẫn phải nộp cho đội sản xuất, cuối cùng cũng chỉ được chia một cân rưỡi cân, làm không công một trận.
Vừa rồi còn quyết định rửa tay gác kiếm làm người tốt, Ôn Noãn hoàn toàn không phát hiện ra mình lại lạc đề.
Bầu trời những năm bảy mươi dù có mưa phùn thì cũng xanh hơn bầu trời thời mạt thế, không khí trong lành, năng lực hệ mộc của cô trong môi trường này trở nên đặc biệt hoạt bát.
Trong thời mạt thế, năng lực hệ mộc dựa vào việc hấp thụ tinh hạch của thây ma hệ mộc để nâng cấp, tốc độ nâng cấp nhanh nhưng cực kỳ không ổn định, tạp chất hấp thụ vào cơ thể tăng lên, những cao thủ có cấp bậc năng lực càng cao thì tính tình càng tệ hơn người bình thường, động một chút là nổi giận.
Lúc trước ở một căn cứ nhỏ bên cạnh thành phố nơi cô ở, nghe nói có một dị năng giả cấp cao vì không hợp ý với chồng mình trong việc phối đồ mà cãi nhau, cãi nhau càng lúc càng tức giận, trong cơn tức giận, thế mà lại thiêu sống cái đó của chồng mình... Khụ...Khụ
Sau khi xuyên không, mặc dù năng lực vẫn theo cô đến đây nhưng thế giới này không có thây ma, càng không có tinh hạch thây ma.
Ban đầu cô còn tưởng rằng cả đời này năng lực hệ mộc chỉ có thể dừng lại ở cấp hai, cho dù có nâng cấp thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nâng cấp lên cấp ba, không ngờ rằng, ở sâu trong rừng, năng lực đã cạn kiệt trước đó lại phục hồi nhanh gấp đôi, giống như đã dùng tinh hạch thây ma hệ mộc pha loãng gấp trăm lần, hơn nữa còn là loại không có tạp chất.
Bây giờ là thời thái bình thịnh, ngay cả mười năm động loạn cũng đã qua, cô không còn là Ôn Noãn ngày nào cũng phải đối mặt với nguy cơ bị thây ma vây thành nữa, năng lực có nâng cấp hay không thì cô vẫn có thể sống rất tốt.
Tất nhiên, có năng lực thì có thể sống thoải mái hơn.
Kiếp trước đã sống khổ sở như vậy rồi, kiếp này vẫn cứ phải sống sao cho thoải mái.
Chân cậu bé thật sự run rẩy, so với thể trạng khỏe mạnh của Ôn Noãn 5 tuổi, ngày nào cũng chạy nhảy ngoài trời thì đứa trẻ thường ngày còn chưa được ăn no, ngoài việc làm những việc trong nhà thì hầu như không đi lại, hai chân nhỏ gầy yếu mềm nhũn, có thể đi được chừng này đường đã là kỳ tích rồi.
Đứa nhỏ cố tỏ ra mạnh mẽ, hảo không dễ dàng gia đình này có người chị duy nhất chịu quan tâm đến nó lại muốn dẫn nó đi chơi, trong mùa đông giá rét vô tận, đứa trẻ như con thiêu thân, muốn bay về phía ngọn lửa duy nhất, cho dù bị thiêu cháy, cũng cam tâm tình nguyện.
Vì vậy, đứa trẻ mệt đến đau cả phổi, hai chân vô lực, vẫn không lên tiếng, sợ nói ra sẽ chọc chị gái tức giận.
Dù sao thì người sống phải có mục tiêu, chỉ dựa vào chút lương thực qua ngày không đủ no, bụng thì để treo cổ thì sống còn có ý nghĩa gì, làm việc cũng chẳng có tinh thần.
Năng lực hệ mộc của Ôn Noãn hiện tại vẫn chưa mạnh lắm nhưng dùng thuật rối để tạo ra một cái bẫy nhỏ, hoặc bắt một số động vật nhỏ không có khả năng tấn công thì không phải là vấn đề lớn.
Cô không nghĩ đến chuyện bắt lợn rừng hay gì đó, đừng nói là bây giờ cô không có bản lĩnh đó, cho dù có bắt được thì cô cũng không phải là người có năng lực hệ không gian, một thứ to như vậy không có chỗ giấu, chẳng phải vẫn phải nộp cho đội sản xuất, cuối cùng cũng chỉ được chia một cân rưỡi cân, làm không công một trận.
Vừa rồi còn quyết định rửa tay gác kiếm làm người tốt, Ôn Noãn hoàn toàn không phát hiện ra mình lại lạc đề.
Bầu trời những năm bảy mươi dù có mưa phùn thì cũng xanh hơn bầu trời thời mạt thế, không khí trong lành, năng lực hệ mộc của cô trong môi trường này trở nên đặc biệt hoạt bát.
Trong thời mạt thế, năng lực hệ mộc dựa vào việc hấp thụ tinh hạch của thây ma hệ mộc để nâng cấp, tốc độ nâng cấp nhanh nhưng cực kỳ không ổn định, tạp chất hấp thụ vào cơ thể tăng lên, những cao thủ có cấp bậc năng lực càng cao thì tính tình càng tệ hơn người bình thường, động một chút là nổi giận.
Lúc trước ở một căn cứ nhỏ bên cạnh thành phố nơi cô ở, nghe nói có một dị năng giả cấp cao vì không hợp ý với chồng mình trong việc phối đồ mà cãi nhau, cãi nhau càng lúc càng tức giận, trong cơn tức giận, thế mà lại thiêu sống cái đó của chồng mình... Khụ...Khụ
Sau khi xuyên không, mặc dù năng lực vẫn theo cô đến đây nhưng thế giới này không có thây ma, càng không có tinh hạch thây ma.
Ban đầu cô còn tưởng rằng cả đời này năng lực hệ mộc chỉ có thể dừng lại ở cấp hai, cho dù có nâng cấp thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nâng cấp lên cấp ba, không ngờ rằng, ở sâu trong rừng, năng lực đã cạn kiệt trước đó lại phục hồi nhanh gấp đôi, giống như đã dùng tinh hạch thây ma hệ mộc pha loãng gấp trăm lần, hơn nữa còn là loại không có tạp chất.
Bây giờ là thời thái bình thịnh, ngay cả mười năm động loạn cũng đã qua, cô không còn là Ôn Noãn ngày nào cũng phải đối mặt với nguy cơ bị thây ma vây thành nữa, năng lực có nâng cấp hay không thì cô vẫn có thể sống rất tốt.
Tất nhiên, có năng lực thì có thể sống thoải mái hơn.
Kiếp trước đã sống khổ sở như vậy rồi, kiếp này vẫn cứ phải sống sao cho thoải mái.
Chân cậu bé thật sự run rẩy, so với thể trạng khỏe mạnh của Ôn Noãn 5 tuổi, ngày nào cũng chạy nhảy ngoài trời thì đứa trẻ thường ngày còn chưa được ăn no, ngoài việc làm những việc trong nhà thì hầu như không đi lại, hai chân nhỏ gầy yếu mềm nhũn, có thể đi được chừng này đường đã là kỳ tích rồi.
Đứa nhỏ cố tỏ ra mạnh mẽ, hảo không dễ dàng gia đình này có người chị duy nhất chịu quan tâm đến nó lại muốn dẫn nó đi chơi, trong mùa đông giá rét vô tận, đứa trẻ như con thiêu thân, muốn bay về phía ngọn lửa duy nhất, cho dù bị thiêu cháy, cũng cam tâm tình nguyện.
Vì vậy, đứa trẻ mệt đến đau cả phổi, hai chân vô lực, vẫn không lên tiếng, sợ nói ra sẽ chọc chị gái tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất