[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

Chương 40:

Trước Sau
Phải biết rằng, một cân gạo bán một hào bốn, phải dùng tem phiếu và chứng nhận mua lương thực mới mua được.

Gạo mới, gạo ngon còn phải xếp hàng mới mua được.

Đừng nhìn giá gạo 14 xu mộtcân mà thấy rẻ nhưng lúc này ở nông thôn không giống như đời sau, lúc này mọi người hầu như không ăn thịt, rau cũng ăn rất ít, cho một hai giọt dầu vào rau, bụng rỗng tuếch, ăn cơm, một bữa ăn ba năm bát là chuyện thường.

Người làm việc nặng, một bữa ăn bảy tám bát cũng không có gì lạ.

Một người có thể ăn hết một cân, một gia đình đông người như vậy, một bữa ăn, đừng nói đến việc có thể mua được hay không, cho dù có thể mua được thì cũng không đủ tiền.

Huống hồ còn không thể mua được.

Hộp cơm to thật sự rất to, nén chặt có thể đựng được bốn bát cơm.

Chỉ cần có thể ăn như vậy, đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Đợi mở hộp cơm nhỏ hơn một chút, mùi thịt kho tàu nồng nặc xông ra, những người xung quanh thèm thuồng đến nỗi bụng lập tức kêu cô cô.

Màu đỏ sẫm là thịt thỏ kho tàu, màu vàng là những miếng khoai tây hầm nhừ.



Thịt thỏ kho tàu không chỉ có một hai miếng, mà là nửa bát lớn.

Mở hộp cơm khác ra, là cần tây xào trứng, miếng trứng to, không biết đã dùng bao nhiêu quả trứng vào đó.

Ông nội Ôn cũng không ngờ lại là món ăn ngon như vậy, nhìn thấy ánh mắt cười của con gái, lúc này mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của bà nó, sao ông lại quên mất!

Người nghèo thực ra không thích tổ chức sinh nhật, nếu con cái trong nhà được cưng chiều, có lẽ sẽ tượng trưng tổ chức một chút, làm một bát mì, luộc một quả trứng, còn vui hơn cả năm mới.

Nhưng người già chỉ tổ chức mừng thọ, không tổ chức sinh nhật.

Nếu dùng số tiền này để làm cho bà nội nhà mình vui vẻ thì cũng không có gì phải tiếc.

Tâm tư phụ nữ rất tinh tế, bất kể già hay trẻ.

Cuộc sống nặng nề cũng không thể xóa nhòa sự tinh tế trong bản chất của người phụ nữ, không nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại, chỉ là ẩn núp ở một góc nào đó mà người khác không biết.

Thời gian này, bà nội Ôn thỉnh thoảng cũng nhớ đến sinh nhật của mình sắp đến nhưng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, sẽ để ý nhưng lại không biết mình đang để ý điều gì.

Cho đến khi con gái mang đến bữa trưa thịnh soạn như vậy, sự mệt mỏi hơn một tháng qua dường như tan biến hết trong mùi thơm nồng của thịt và trứng, cả người cũng trở nên phấn chấn.



"Ồ, đây là thịt gì vậy, nhìn sao mà thơm thế, cho mẹ xem nào!"

Những người xung quanh ghen tị bàn tán, khiến ngay cả một người điềm đạm như ông cụ Ôn cũng không nhịn được mà cong môi.

Thấy vậy một số xã viên lẩm bẩm trong lòng.

"Nhà họ Ôn này, chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn thì cuộc sống sẽ không quá tệ."

Nếu không phải nhà họ Ôn nhất định phải có con rể và bây giờ lòi ra hai đứa con rồi, không thì cho dù Ôn Thu Vũ đã ly hôn, với dáng người xinh đẹp như vậy, bản thân lại có năng lực thì ngưỡng cửa này cũng đã bị dẫm nát bao nhiêu lần.



Trên bàn ăn, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.

Ôn Thu Vũ bưng bát, sắc mặt u ám, không hề nhìn ra vẻ bình tĩnh trước mặt mọi người lúc nãy.

Người khiến cô thay đổi cảm xúc chỉ có hai người, một người ở rất xa, một người ở ngay trước mắt.

Ôn Lương ôm cái bát vỡ chuyên dụng của mình, ngồi trên ghế trẻ em tăng chiều cao mà chị gái từng ngồi khi còn nhỏ, run rẩy, khuôn mặt nhỏ chưa bằng bàn tay chôn vào bát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau