[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 14:
Trong phòng chỉ còn bức điện nằm trơ trọi trên bàn.
"Tiểu Vân!"
"Chị!"
"Bác cả, bác gái." Trần Diệp Vân vừa xuống xe lừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, cô đưa tay xoa đầu em trai và em gái.
"Sao về muộn thế? Đại Quân bảo con vào thành rồi nhưng trời đã chuyển xấu thế này mà vẫn chưa thấy về, đợi thêm chút nữa là chúng ta phải đi tìm đồng chí công an rồi."
Từ Tân Hồng nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô lành lặn mới yên tâm.
"Cháu về muộn, khiến mọi người lo lắng." Trần Diệp Vân thấy cả nhà đứng đợi mình trong gió lạnh ở đầu đại đội, trong lòng ấm áp vô cùng.
"Đại Quân và Linh Linh không thấy con về thế nào cũng không chịu ngủ, dỗ mãi không được đành phải đưa hai đứa đi, chúng nó lo cho con lắm." Từ Tân Hồng nhìn hai đứa trẻ này, trong mắt chỉ có chị mình, thật ngoan ngoãn.
Trên đường về nhà Trần Phú Quý cầm đèn pin soi đường, Trần Diệp Vân một tay dắt em trai, một tay dắt em gái.
"Tiểu Vân, con vào thành làm gì thế?"
"Cháu vào thành mua đồ, sắp Tết rồi mà, chuẩn bị thêm chút đồ ăn." Trần Diệp Vân nói xong lại nhìn hai đứa nhỏ: "Lần sau các em ngủ sớm một chút, cẩn thận không lại không cao lớn được đâu."
Các bà già thường dọa trẻ con, không ngủ ngoan sẽ không cao lớn, sẽ thành người lùn.
"Về ngủ ngay!"
Linh Linh nghĩ đến dáng vẻ của người lùn, chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Về đến nhà Trần Diệp Vân đặt hai lạng kẹo hoa quả mua ở bưu điện lên bàn, đây là phiếu mua kẹo cô có được từ ba tháng trước khi giúp người ta may quần áo, vẫn chưa nỡ dùng.
Từ Tân Hồng múc nước nóng đã đun sôi ra, gọi cháu gái rửa mặt.
"Nhìn mặt con sắp đông cứng cả rồi kìa, mua kẹo thì ở đâu chẳng có. Hợp tác xã cũng có bán sao còn phải chạy xa đến tận huyện, không sợ khổ à."
Trần Diệp Vân nhúng khăn vải thô vào nước rồi lau mặt, chỉ thấy đau rát, hôm nay ra ngoài mặt bị gió cắt.
"Lần trước Tuyền Tuyền và mấy đứa khác bảo muốn ăn kẹo hoa quả mà, sắp Tết rồi, vừa lúc cho chúng nó thỏa mãn cơn thèm."
Từ Tân Hồng thấy cháu gái lúc nào cũng nghĩ đến con mình thì cũng ấm lòng, bà mở tủ bếp, bên trong có để một bát canh rau dại và bánh cuốn dành cho cô: "Con ngồi xe lừa lâu như vậy chắc cũng đói rồi, để bác hâm nóng cho con."
Trước đó không thấy đói nhưng khi bà nói vậy thì Trần Diệp Vân thấy mình thực sự đói rồi, cô gật đầu đồng ý.
Một bát canh rau dại nóng hổi vào bụng, Trần Diệp Vân cảm thấy như có dòng nước ấm chảy khắp tứ chi, đặc biệt là dạ dày rất thoải mái.
"Tiểu Vân, con nói thật với bác, con thích người như thế nào để bác giới thiệu cho con." Từ Tân Hồng và những người khác ăn xong mới mở lời.
"Tiểu Vân!"
"Chị!"
"Bác cả, bác gái." Trần Diệp Vân vừa xuống xe lừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, cô đưa tay xoa đầu em trai và em gái.
"Sao về muộn thế? Đại Quân bảo con vào thành rồi nhưng trời đã chuyển xấu thế này mà vẫn chưa thấy về, đợi thêm chút nữa là chúng ta phải đi tìm đồng chí công an rồi."
Từ Tân Hồng nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô lành lặn mới yên tâm.
"Cháu về muộn, khiến mọi người lo lắng." Trần Diệp Vân thấy cả nhà đứng đợi mình trong gió lạnh ở đầu đại đội, trong lòng ấm áp vô cùng.
"Đại Quân và Linh Linh không thấy con về thế nào cũng không chịu ngủ, dỗ mãi không được đành phải đưa hai đứa đi, chúng nó lo cho con lắm." Từ Tân Hồng nhìn hai đứa trẻ này, trong mắt chỉ có chị mình, thật ngoan ngoãn.
Trên đường về nhà Trần Phú Quý cầm đèn pin soi đường, Trần Diệp Vân một tay dắt em trai, một tay dắt em gái.
"Tiểu Vân, con vào thành làm gì thế?"
"Cháu vào thành mua đồ, sắp Tết rồi mà, chuẩn bị thêm chút đồ ăn." Trần Diệp Vân nói xong lại nhìn hai đứa nhỏ: "Lần sau các em ngủ sớm một chút, cẩn thận không lại không cao lớn được đâu."
Các bà già thường dọa trẻ con, không ngủ ngoan sẽ không cao lớn, sẽ thành người lùn.
"Về ngủ ngay!"
Linh Linh nghĩ đến dáng vẻ của người lùn, chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Về đến nhà Trần Diệp Vân đặt hai lạng kẹo hoa quả mua ở bưu điện lên bàn, đây là phiếu mua kẹo cô có được từ ba tháng trước khi giúp người ta may quần áo, vẫn chưa nỡ dùng.
Từ Tân Hồng múc nước nóng đã đun sôi ra, gọi cháu gái rửa mặt.
"Nhìn mặt con sắp đông cứng cả rồi kìa, mua kẹo thì ở đâu chẳng có. Hợp tác xã cũng có bán sao còn phải chạy xa đến tận huyện, không sợ khổ à."
Trần Diệp Vân nhúng khăn vải thô vào nước rồi lau mặt, chỉ thấy đau rát, hôm nay ra ngoài mặt bị gió cắt.
"Lần trước Tuyền Tuyền và mấy đứa khác bảo muốn ăn kẹo hoa quả mà, sắp Tết rồi, vừa lúc cho chúng nó thỏa mãn cơn thèm."
Từ Tân Hồng thấy cháu gái lúc nào cũng nghĩ đến con mình thì cũng ấm lòng, bà mở tủ bếp, bên trong có để một bát canh rau dại và bánh cuốn dành cho cô: "Con ngồi xe lừa lâu như vậy chắc cũng đói rồi, để bác hâm nóng cho con."
Trước đó không thấy đói nhưng khi bà nói vậy thì Trần Diệp Vân thấy mình thực sự đói rồi, cô gật đầu đồng ý.
Một bát canh rau dại nóng hổi vào bụng, Trần Diệp Vân cảm thấy như có dòng nước ấm chảy khắp tứ chi, đặc biệt là dạ dày rất thoải mái.
"Tiểu Vân, con nói thật với bác, con thích người như thế nào để bác giới thiệu cho con." Từ Tân Hồng và những người khác ăn xong mới mở lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất