[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 22:
Trần Diệp Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai đứa trẻ chợt phì cười, véo má hai đứa: "Vậy chị để dành cho các em."
Từ Tân Hồng mừng tuổi bốn đứa nhỏ mỗi đứa một xu, chỉ có Trần Diệp Vân được mừng tuổi một hào. Tổng cộng mười tờ tiền một xu nhìn vừa dày vừa đẹp mắt, Trần Diệp Vân gom mười hai tờ tiền lại bỏ vào hộp sắt.
Buổi chiều mọi người trong đội đi chúc Tết khắp nơi, con cháu đến chúc Tết cũng có thể xin được một viên kẹo hoặc vài hạt đậu phộng.
Trần Diệp Vân và Tạ Tiểu Hoa nói chuyện, nhìn mấy đứa trẻ và những đứa trẻ khác chơi vui vẻ. Cả đám chơi trò đuổi bắt chạy khắp nơi, mùa đông mà cũng đổ không ít mồ hôi.
Linh Linh chạy đến mặt đỏ bừng thở hổn hển chạy đến bên chị gái, trên trán dính mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi,.
"Nhìn em kìa, nghịch ngợm quá." Trần Diệp Vân lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay kẻ ô xanh xám lau mồ hôi cho em gái.
"Chị!" Đại Quân từ xa chạy đến, thở hổn hển: "Em núp ở đây... núp ở đây, Thiết Đản chạy nhanh quá... nhanh quá, em suýt bị nó bắt."
"Uống nước nghỉ ngơi đi." Trần Diệp Vân bưng cốc sắt tráng men trên bàn đưa cho hai đứa trẻ.
Hai đứa mỗi đứa uống nửa cốc, lúc này mới thấy dễ chịu.
"Đến rồi, đến rồi, Thiết Đản chạy đến đây rồi. Linh Linh, chạy nhanh lên!" Đại Quân liếc mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, kéo em gái chạy.
"Chạy chậm thôi, đừng ngã." Trần Diệp Vân nhìn em trai em gái chạy mất hút.
"Tính tình Tiểu Vân tốt thật, nuôi hai đứa trẻ này đúng là không chê vào đâu được."
Trần Diệp Vân nghe tiếng nhìn lại, là mẹ của Mạnh Kiến Quân đang khen mình. Mẹ anh ta ngoài bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có vài sợi bạc, tóc được búi gọn gàng. Trong đại đội nổi tiếng là người thông minh tháo vát.
"Ai cưới được Tiểu Vân mới có phúc." Không ít người trong đội nghe ngóng được tin nhà họ Mạnh muốn đón Trần Diệp Vân về làm dâu nhưng không hiểu sao mấy ngày nay lại không thấy động tĩnh gì nữa.
Vương Hải Nga biết tâm tư của con trai mình, bà cũng ưng ý cô con gái nhà họ Trần nên thuận miệng nói: "Chị dâu nói rất đúng, chỉ không biết nhà nào có thể chạy trước."
Bà thím Thúy Hoa cười giòn tan như tiếng chuông, không ít người xung quanh quay đầu nhìn lại, bà ta lại gần Vương Hải Nga: "Nhà chị còn không tranh thủ à?"
Giọng nói không to không nhỏ vừa đủ cho mọi người trên bàn nghe thấy. Trần Diệp Vân cầm cốc sắt tráng men tự uống nước, vẫn không để ý đến mấy người.
"Tiểu Vân sang năm cũng mười chín rồi nhỉ, đến tuổi lấy chồng rồi. Con muốn tìm người như thế nào thì nói cho các thím biết, chúng ta tìm giúp cháu."
Từ Tân Hồng mừng tuổi bốn đứa nhỏ mỗi đứa một xu, chỉ có Trần Diệp Vân được mừng tuổi một hào. Tổng cộng mười tờ tiền một xu nhìn vừa dày vừa đẹp mắt, Trần Diệp Vân gom mười hai tờ tiền lại bỏ vào hộp sắt.
Buổi chiều mọi người trong đội đi chúc Tết khắp nơi, con cháu đến chúc Tết cũng có thể xin được một viên kẹo hoặc vài hạt đậu phộng.
Trần Diệp Vân và Tạ Tiểu Hoa nói chuyện, nhìn mấy đứa trẻ và những đứa trẻ khác chơi vui vẻ. Cả đám chơi trò đuổi bắt chạy khắp nơi, mùa đông mà cũng đổ không ít mồ hôi.
Linh Linh chạy đến mặt đỏ bừng thở hổn hển chạy đến bên chị gái, trên trán dính mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi,.
"Nhìn em kìa, nghịch ngợm quá." Trần Diệp Vân lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay kẻ ô xanh xám lau mồ hôi cho em gái.
"Chị!" Đại Quân từ xa chạy đến, thở hổn hển: "Em núp ở đây... núp ở đây, Thiết Đản chạy nhanh quá... nhanh quá, em suýt bị nó bắt."
"Uống nước nghỉ ngơi đi." Trần Diệp Vân bưng cốc sắt tráng men trên bàn đưa cho hai đứa trẻ.
Hai đứa mỗi đứa uống nửa cốc, lúc này mới thấy dễ chịu.
"Đến rồi, đến rồi, Thiết Đản chạy đến đây rồi. Linh Linh, chạy nhanh lên!" Đại Quân liếc mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, kéo em gái chạy.
"Chạy chậm thôi, đừng ngã." Trần Diệp Vân nhìn em trai em gái chạy mất hút.
"Tính tình Tiểu Vân tốt thật, nuôi hai đứa trẻ này đúng là không chê vào đâu được."
Trần Diệp Vân nghe tiếng nhìn lại, là mẹ của Mạnh Kiến Quân đang khen mình. Mẹ anh ta ngoài bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có vài sợi bạc, tóc được búi gọn gàng. Trong đại đội nổi tiếng là người thông minh tháo vát.
"Ai cưới được Tiểu Vân mới có phúc." Không ít người trong đội nghe ngóng được tin nhà họ Mạnh muốn đón Trần Diệp Vân về làm dâu nhưng không hiểu sao mấy ngày nay lại không thấy động tĩnh gì nữa.
Vương Hải Nga biết tâm tư của con trai mình, bà cũng ưng ý cô con gái nhà họ Trần nên thuận miệng nói: "Chị dâu nói rất đúng, chỉ không biết nhà nào có thể chạy trước."
Bà thím Thúy Hoa cười giòn tan như tiếng chuông, không ít người xung quanh quay đầu nhìn lại, bà ta lại gần Vương Hải Nga: "Nhà chị còn không tranh thủ à?"
Giọng nói không to không nhỏ vừa đủ cho mọi người trên bàn nghe thấy. Trần Diệp Vân cầm cốc sắt tráng men tự uống nước, vẫn không để ý đến mấy người.
"Tiểu Vân sang năm cũng mười chín rồi nhỉ, đến tuổi lấy chồng rồi. Con muốn tìm người như thế nào thì nói cho các thím biết, chúng ta tìm giúp cháu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất