[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 27:
Giọng Trần Diệp Vân vốn đã trong trẻo, lúc này qua ống nghe quay số truyền đến tai Hách Thiếu Đông cách đó hàng trăm cây số như tiếng suối trong róc rách chảy qua.
"Về chuyện chúng ta kết hôn, vì không lâu nữa tôi phải đi làm nhiệm vụ nên phải làm lễ sớm một chút. Nếu cô đồng ý thì mười ngày nữa tôi đến nhà cô làm lễ trước, sau khi làm lễ cô theo tôi đến trang trại nhập ngũ."
Mà Hách Thiếu Đông quen ra lệnh thi hành nhiệm vụ quân sự, lúc này nói đến chuyện hôn sự cũng nhanh như chém đinh chặt sắt - dứt khoát, không nói một câu vô nghĩa nào.
Trần Diệp Vân nghe anh sắp xếp thẳng thắn như vậy lại thấy yên tâm, nói thẳng thắn rõ ràng như vậy cũng tốt: "Tôi không có ý kiến gì, cứ theo anh nói mà làm."
Bên tai liên tục truyền đến giọng nói của Hách Thiếu Đông, người này sắp xếp mọi việc rất có trật tự: "Được, tôi đi chuẩn bị đồ đạc, ngày mười ba tháng hai đến. Hôm nay cứ thế đã."
"Chờ đã, tôi còn một vấn đề nữa." Trần Diệp Vân vội lên tiếng gọi anh lại, cô biết điện thoại đường dài tốn tiền không thể kéo dài quá lâu: "Bố mẹ tôi không còn nữa, trong nhà còn có em trai em gái..."
Chưa đợi Trần Diệp Vân nói hết, Hách Thiếu Đông đã trực tiếp trả lời cô: "Đưa bọn chúng theo, nhà tập thể ở đây rộng rãi ở được."
Trần Diệp Vân nghe anh dễ dàng đồng ý, trong lòng như trút được một tảng đá, chỉ nhẹ nhàng mở miệng: "Được, cảm ơn anh."
Hách Thiếu Đông cúp điện thoại thì bị đoàn trưởng gọi đi hỏi han về chuyện cứu hộ. Nói xong chuyện chính, Lục Khánh Hoa thấy thằng nhóc này mắt không ra mắt mũi không ra mũi, lười không muốn mắng nó nữa.
"Lần này cho cậu đi xem mắt là sinh viên trường Đại học Công Nông Binh, dáng dấp đẹp lại có học thức, xứng với cậu lắm." Ông cúi đầu thổi tan bọt trà nổi trên cốc sứ, cầm quai cốc uống một ngụm, trong miệng nếm được vị trà.
"Đoàn trưởng, chuyện này thật sự không được." Trong lời nói của Hách Thiếu Đông mang theo ý cười.
"Có gì không được? Lần này cậu nhất định phải đi, đừng có lười biếng với tôi!"
"Đoàn trưởng, ông nói có đáng không? Vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận với tôi, đừng làm hỏng sức khỏe của ông. Tôi còn có báo cáo chuẩn bị để ông phê duyệt đây."
"Cậu đừng có đến, đừng có toàn nói mấy lời tà thuyết với tôi. Báo cáo gì chứ? Đi theo trình tự, đừng có nghĩ đến chuyện chen ngang!"
"Được, vậy tôi xếp hàng để đánh báo cáo kết hôn."
"Cái gì?" Lục Khánh Hoa đặt cốc sứ xuống, nhìn chằm chằm Hách Thiếu Đông: "Cậu muốn đánh báo cáo kết hôn? Kết hôn với ai?"
"Báo cáo đoàn trưởng, đối tượng hôn ước thời thơ ấu của tôi."
"Về chuyện chúng ta kết hôn, vì không lâu nữa tôi phải đi làm nhiệm vụ nên phải làm lễ sớm một chút. Nếu cô đồng ý thì mười ngày nữa tôi đến nhà cô làm lễ trước, sau khi làm lễ cô theo tôi đến trang trại nhập ngũ."
Mà Hách Thiếu Đông quen ra lệnh thi hành nhiệm vụ quân sự, lúc này nói đến chuyện hôn sự cũng nhanh như chém đinh chặt sắt - dứt khoát, không nói một câu vô nghĩa nào.
Trần Diệp Vân nghe anh sắp xếp thẳng thắn như vậy lại thấy yên tâm, nói thẳng thắn rõ ràng như vậy cũng tốt: "Tôi không có ý kiến gì, cứ theo anh nói mà làm."
Bên tai liên tục truyền đến giọng nói của Hách Thiếu Đông, người này sắp xếp mọi việc rất có trật tự: "Được, tôi đi chuẩn bị đồ đạc, ngày mười ba tháng hai đến. Hôm nay cứ thế đã."
"Chờ đã, tôi còn một vấn đề nữa." Trần Diệp Vân vội lên tiếng gọi anh lại, cô biết điện thoại đường dài tốn tiền không thể kéo dài quá lâu: "Bố mẹ tôi không còn nữa, trong nhà còn có em trai em gái..."
Chưa đợi Trần Diệp Vân nói hết, Hách Thiếu Đông đã trực tiếp trả lời cô: "Đưa bọn chúng theo, nhà tập thể ở đây rộng rãi ở được."
Trần Diệp Vân nghe anh dễ dàng đồng ý, trong lòng như trút được một tảng đá, chỉ nhẹ nhàng mở miệng: "Được, cảm ơn anh."
Hách Thiếu Đông cúp điện thoại thì bị đoàn trưởng gọi đi hỏi han về chuyện cứu hộ. Nói xong chuyện chính, Lục Khánh Hoa thấy thằng nhóc này mắt không ra mắt mũi không ra mũi, lười không muốn mắng nó nữa.
"Lần này cho cậu đi xem mắt là sinh viên trường Đại học Công Nông Binh, dáng dấp đẹp lại có học thức, xứng với cậu lắm." Ông cúi đầu thổi tan bọt trà nổi trên cốc sứ, cầm quai cốc uống một ngụm, trong miệng nếm được vị trà.
"Đoàn trưởng, chuyện này thật sự không được." Trong lời nói của Hách Thiếu Đông mang theo ý cười.
"Có gì không được? Lần này cậu nhất định phải đi, đừng có lười biếng với tôi!"
"Đoàn trưởng, ông nói có đáng không? Vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận với tôi, đừng làm hỏng sức khỏe của ông. Tôi còn có báo cáo chuẩn bị để ông phê duyệt đây."
"Cậu đừng có đến, đừng có toàn nói mấy lời tà thuyết với tôi. Báo cáo gì chứ? Đi theo trình tự, đừng có nghĩ đến chuyện chen ngang!"
"Được, vậy tôi xếp hàng để đánh báo cáo kết hôn."
"Cái gì?" Lục Khánh Hoa đặt cốc sứ xuống, nhìn chằm chằm Hách Thiếu Đông: "Cậu muốn đánh báo cáo kết hôn? Kết hôn với ai?"
"Báo cáo đoàn trưởng, đối tượng hôn ước thời thơ ấu của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất