[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường

Chương 3:

Trước Sau
Từ Tân Hồng không mấy hài lòng về những người mà bà Thẩm vừa nói, nhà nào cũng gà bay chó sủa, không phải là người có thể sống chân thành, năm xưa khi cha mất đã dặn dò kỹ, phải tìm cho Tiểu Vân một người chồng tốt, đừng để con bé phải chịu khổ.

Bà Thẩm năm nay năm mươi tuổi, tóc đã bạc khá nhiều, trên mặt đầy nếp nhăn, bà đợi Từ Tân Hồng nói xong mới hạ giọng: "Thôi, tôi cũng không giấu chị nữa! Thực sự có một nhà tốt!"

Bà đóng cuốn sổ đỏ lại, nắm tay Từ Tân Hồng, thân mật nói:

"Chị có nhớ cháu trai của đội trưởng Mạnh Kiến Quân không? Tướng mạo đoan chính, tính tình cũng tốt, còn học hết tiểu học! Nhà cậu ta dựa vào đội trưởng nên cuộc sống rất tốt."

"Mạnh Kiến Quân à..." Từ Tân Hồng lẩm bẩm.

Con trai cả nhà họ Mạnh là đội trưởng đội sản xuất Tân Phong của công xã Hồng Kỳ, từ trước đến nay rất có uy tín, Mạnh Kiến Quân là cháu trai ruột của đội trưởng, năm nay hai mươi tư tuổi, có học hành, tính tình cũng ôn hòa.

"Nghe thì có vẻ tốt nhưng bà Thẩm à, cậu ta đã kết hôn và có con rồi!"

Từ Tân Hồng nghĩ đến điều này liền thấy không ổn.

"Kết hôn thì sao? Như vậy không phải càng biết thương người hơn sao! Có con thì sao?

Làm mẹ kế cũng có người hiếu thuận!"



Bà Thẩm khuyên bà: "Chị nghĩ xem, bây giờ trong mười dặm tám thôn này còn có nhà nào điều kiện tốt hơn nhà họ Mạnh không? Có bao nhiêu cô gái muốn nhờ tôi hỏi thăm Mạnh Kiến Quân, tôi đều không đồng ý."

Từ Tân Hồng nghĩ đến mấy nhà trước, rồi lại nghĩ đến nhà họ Mạnh, có chút dao động, Tiểu Vân gả cho những nhà trước chẳng phải cũng ăn cháo rau sao? Cuộc sống cũng khó khăn.

"Bác gái, cơm nước xong rồi."

Một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người trong sân.

Bà Thẩm quay đầu nhìn lại, thấy Trần Diệp Vân đi ra từ bếp.

Cô có tướng mạo xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt hạnh dưới hàng mi dài chớp chớp như nước, mũi cao, miệng nhỏ đỏ tươi, cộng với dáng người mảnh mai, dù mặc quần áo vải thô vá chằng vá đụp cũng không che giấu được vẻ xinh đẹp.

"Ôi chao, Tiểu Vân này!"

Bà Thẩm cười đến nheo cả mắt, vội vàng chào hỏi: "Mới mấy ngày không gặp mà sao thấy lại xinh đẹp hơn rồi."

Đồng thời, trong lòng bà ta cũng lẩm bẩm, trách không được Mạnh Kiến Quân lại để mắt đến, nhét cho bà ta một đồng tiền để bà ta đi dò la tin tức, nếu thành công còn có thể có quà cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau