[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 45:
Cảm giác ấm áp ập đến, Trần Diệp Vân ôm chặt túi nước muối thấy dễ chịu hơn một chút. Cô co ro người nhắm mắt lại, không quên cảm ơn người đàn ông, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi.
Hách Thiếu Đông thấy cô thở đều, hẳn là không có chuyện gì lớn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cởi áo khoác, đi vòng sang phía bên kia lên giường.
Căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc nhưng lúc này lại có mùi hương xa lạ thoang thoảng, đó là mùi hương thoang thoảng của người con gái bên cạnh.
Nhắm mắt ngủ, Hách Thiếu Đông nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, anh vốn quen ngủ ngay khi đặt đầu xuống nên không lâu sau cũng ngủ thiếp đi.
Đêm đông ở Thanh Phong luôn lạnh, ban đêm nhiệt độ giảm mạnh. Hách Thiếu Đông ở đây nhiều năm đã quen, chỉ khổ cho Trần Diệp Vân mới đến đây lại sợ lạnh.
Lúc này bụng đã không còn khó chịu lắm nhưng cô thấy lạnh, đôi mắt mơ màng không mở ra được, chỉ theo bản năng quấn chặt chăn. Trần Diệp Vân cảm thấy như mình đang ở trên một cánh đồng tuyết mênh mông gió rít gào, tuyết đang rơi. Cô lạnh từ trong ra ngoài, chỉ có, chỉ có phía sau có một nguồn nhiệt.
Không hiểu sao chỗ đó lại tỏa ra hơi nóng hấp dẫn cô đi tới, chính là chỗ này. Cô lật người dựa vào đó, cảm thấy mình được nguồn nhiệt bao bọc thật thoải mái.
Hách Thiếu Đông cảnh giác đột nhiên tỉnh giấc, đôi mắt sắc bén mở ra, có người đến gần khi anh đang ngủ!
Anh cúi đầu nhìn thấy một cái đầu nhỏ dựa vào bên cạnh mình, mái tóc đen xõa tung, bàn tay mềm mại đang đặt trên cánh tay anh. Da thịt chạm vào nhau, hơi thở của người phụ nữ phả vào cổ anh khiến anh hơi ngứa.
Người Hách Thiếu Đông cứng đờ, nhất thời không dám cử động, anh ngẩn người một lúc lại nhắm mắt lại ép mình ngủ tiếp.
Dựa vào nguồn nhiệt ngủ ngon một đêm, khi Trần Diệp Vân mở mắt ra thì bên ngoài đã sáng trưng, bên cạnh không có ai. Cô vươn vai, tay chạm vào nửa giường bên cạnh đã lạnh ngắt, xem ra Hách Thiếu Đông đã dậy từ lâu.
Nhưng túi nước muối của cô vẫn còn ấm, có thể giữ ấm lâu như vậy sao? Trần Diệp Vân hơi nghi ngờ.
Vừa dậy mặc quần áo, Trần Diệp Vân mới bước ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Anh rể, hôm nay thật sự có thể đi xem bò sữa không?" Đại Quân ăn một nửa cái bánh bao, ăn kèm với dưa muối và cháo loãng.
Nghe vậy Linh Linh cũng ngẩng đầu nhìn Hách Thiếu Đông, chờ anh trả lời.
Đêm qua không ngủ ngon, Hách Thiếu Đông sáng sớm đã dậy tập thể dục chạy bộ, tiện thể đến căng tin mua bữa sáng về. Sáu cái bánh cuốn, sáu cái bánh bao, một bát cháo loãng và hai đĩa dưa muối.
Vừa về đến nhà hai đứa trẻ đã dậy, tự mặc quần áo đánh răng mà không để anh phải lo lắng. Hách Thiếu Đông không thích trẻ con lắm, anh đã thấy nhiều đứa trẻ khóc lóc cả ngày, luôn cảm thấy phiền phức. Nhưng những đứa trẻ nhà họ Trần có vẻ thật khác, hiểu chuyện hơn nhiều.
Hách Thiếu Đông thấy cô thở đều, hẳn là không có chuyện gì lớn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cởi áo khoác, đi vòng sang phía bên kia lên giường.
Căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc nhưng lúc này lại có mùi hương xa lạ thoang thoảng, đó là mùi hương thoang thoảng của người con gái bên cạnh.
Nhắm mắt ngủ, Hách Thiếu Đông nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, anh vốn quen ngủ ngay khi đặt đầu xuống nên không lâu sau cũng ngủ thiếp đi.
Đêm đông ở Thanh Phong luôn lạnh, ban đêm nhiệt độ giảm mạnh. Hách Thiếu Đông ở đây nhiều năm đã quen, chỉ khổ cho Trần Diệp Vân mới đến đây lại sợ lạnh.
Lúc này bụng đã không còn khó chịu lắm nhưng cô thấy lạnh, đôi mắt mơ màng không mở ra được, chỉ theo bản năng quấn chặt chăn. Trần Diệp Vân cảm thấy như mình đang ở trên một cánh đồng tuyết mênh mông gió rít gào, tuyết đang rơi. Cô lạnh từ trong ra ngoài, chỉ có, chỉ có phía sau có một nguồn nhiệt.
Không hiểu sao chỗ đó lại tỏa ra hơi nóng hấp dẫn cô đi tới, chính là chỗ này. Cô lật người dựa vào đó, cảm thấy mình được nguồn nhiệt bao bọc thật thoải mái.
Hách Thiếu Đông cảnh giác đột nhiên tỉnh giấc, đôi mắt sắc bén mở ra, có người đến gần khi anh đang ngủ!
Anh cúi đầu nhìn thấy một cái đầu nhỏ dựa vào bên cạnh mình, mái tóc đen xõa tung, bàn tay mềm mại đang đặt trên cánh tay anh. Da thịt chạm vào nhau, hơi thở của người phụ nữ phả vào cổ anh khiến anh hơi ngứa.
Người Hách Thiếu Đông cứng đờ, nhất thời không dám cử động, anh ngẩn người một lúc lại nhắm mắt lại ép mình ngủ tiếp.
Dựa vào nguồn nhiệt ngủ ngon một đêm, khi Trần Diệp Vân mở mắt ra thì bên ngoài đã sáng trưng, bên cạnh không có ai. Cô vươn vai, tay chạm vào nửa giường bên cạnh đã lạnh ngắt, xem ra Hách Thiếu Đông đã dậy từ lâu.
Nhưng túi nước muối của cô vẫn còn ấm, có thể giữ ấm lâu như vậy sao? Trần Diệp Vân hơi nghi ngờ.
Vừa dậy mặc quần áo, Trần Diệp Vân mới bước ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Anh rể, hôm nay thật sự có thể đi xem bò sữa không?" Đại Quân ăn một nửa cái bánh bao, ăn kèm với dưa muối và cháo loãng.
Nghe vậy Linh Linh cũng ngẩng đầu nhìn Hách Thiếu Đông, chờ anh trả lời.
Đêm qua không ngủ ngon, Hách Thiếu Đông sáng sớm đã dậy tập thể dục chạy bộ, tiện thể đến căng tin mua bữa sáng về. Sáu cái bánh cuốn, sáu cái bánh bao, một bát cháo loãng và hai đĩa dưa muối.
Vừa về đến nhà hai đứa trẻ đã dậy, tự mặc quần áo đánh răng mà không để anh phải lo lắng. Hách Thiếu Đông không thích trẻ con lắm, anh đã thấy nhiều đứa trẻ khóc lóc cả ngày, luôn cảm thấy phiền phức. Nhưng những đứa trẻ nhà họ Trần có vẻ thật khác, hiểu chuyện hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất