[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 7:
"Này, xe lừa không dễ đợi đâu. Cho dù có thì cũng đã chật rồi, cô không đi xe của tôi thì hôm nay đừng hòng đi chợ." Mặt Ngô Lại Tử vàng như nghệ, tóc như rơm, nhe hàm răng vàng khè cười nịnh nọt: "Đừng giận anh trai, lên đây đi, anh đưa cô đi chợ."
Hai người khác trên xe lừa cũng phụ họa theo. Ba tên lưu manh còn muốn động tay kéo người lên xe.
"Cô em Tiểu Vân, cô nói xem cô chưa kết hôn có phải là đang đợi anh trai tôi không? Lên đây nào, chúng ta bồi đắp tình cảm..." Ngô Lại Tử nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái trước mặt đỏ bừng lên, càng thêm hứng thú.
Trần Diệp Vân vội lùi lại hai bước, năm nay nếu bị người ta nhìn thấy mình giằng co với tên lưu manh này thì không xong, danh tiếng không biết bị người ta làm hỏng thế nào. Cô quay đầu định chạy sang bên cạnh.
"Tiểu Vân, sao thế này!"
Đột nhiên một tiếng hét ngăn cản bước chân đuổi theo của Ngô Lại Tử, là Lý lão nhị ở đội sản xuất bên cạnh đánh xe lừa đến. Trên xe chật ních sáu người, năm nữ một nam, người lên tiếng là thợ may Vương đại nương trong đội.
"Vương đại nương, cháu đợi xe lừa đi chợ ạ." Trần Diệp Vân lấy lại bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nở một nụ cười điềm tĩnh. Cô đã học may vá với Vương đại nương một tháng nên quen biết nhau.
Vương đại nương nhìn ba người giống như sói đói sau lưng cô cũng hiểu ra, vẫy tay với Trần Diệp Vân: "Lên đây ngồi đi, trên đường có người nói chuyện."
Trên xe lừa vốn đã chật ních người, lúc này có người nổi giận. Một thanh niên mặt nhọn như khỉ không kiên nhẫn lên tiếng: "Còn lên nữa à? Không ngồi được nữa rồi, xe lừa đằng trước không phải còn trống à, lên đó mà ngồi."
"Muốn đi thì đi đi." Vương đại nương người béo, nói chuyện cũng rất có khí thế, lập tức mắng cho tên thanh niên vừa phàn nàn một trận: "Mày là đàn ông còn chen vào với đám bà già chúng tao làm gì? Chúng tao còn chưa chê mày cơ." Bà dùng người hất tên đó ra, cố chen ra một chỗ trống, vỗ vỗ chỗ đó ra hiệu cho Trần Diệp Vân.
"Tiểu Vân lên đây, ngồi đây đi, chen chúc thế này còn ấm áp hơn."
"Cảm ơn Vương đại nương. Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi." Trần Diệp Vân bước lên bệ, ngồi ở ghế sau xe lừa, cả đám người lại ầm ầm lên đường.
***
Đến chợ thì trời đã sáng, hôm nay sau sương mù lại còn có những tia sáng le lói, mơ hồ có thể thấy được ánh nắng ấm áp. Mặc dù gió vẫn rít gào nhưng nhìn thấy ánh nắng ấm áp chiếu vào quần áo, vẫn cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Những người khác đều xuống xe lừa, có người ôm một giỏ trứng, bên trong có khoảng mười quả trứng nhỏ để mang ra chợ đổi đồ. Có người mang theo một túi khoai lang khô để đổi đồ. Vương đại nương đi mua vải, bà thấy Trần Diệp Vân không nhúc nhích nên thấy hơi lạ.
"Sao không đi?"
Hai người khác trên xe lừa cũng phụ họa theo. Ba tên lưu manh còn muốn động tay kéo người lên xe.
"Cô em Tiểu Vân, cô nói xem cô chưa kết hôn có phải là đang đợi anh trai tôi không? Lên đây nào, chúng ta bồi đắp tình cảm..." Ngô Lại Tử nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái trước mặt đỏ bừng lên, càng thêm hứng thú.
Trần Diệp Vân vội lùi lại hai bước, năm nay nếu bị người ta nhìn thấy mình giằng co với tên lưu manh này thì không xong, danh tiếng không biết bị người ta làm hỏng thế nào. Cô quay đầu định chạy sang bên cạnh.
"Tiểu Vân, sao thế này!"
Đột nhiên một tiếng hét ngăn cản bước chân đuổi theo của Ngô Lại Tử, là Lý lão nhị ở đội sản xuất bên cạnh đánh xe lừa đến. Trên xe chật ních sáu người, năm nữ một nam, người lên tiếng là thợ may Vương đại nương trong đội.
"Vương đại nương, cháu đợi xe lừa đi chợ ạ." Trần Diệp Vân lấy lại bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nở một nụ cười điềm tĩnh. Cô đã học may vá với Vương đại nương một tháng nên quen biết nhau.
Vương đại nương nhìn ba người giống như sói đói sau lưng cô cũng hiểu ra, vẫy tay với Trần Diệp Vân: "Lên đây ngồi đi, trên đường có người nói chuyện."
Trên xe lừa vốn đã chật ních người, lúc này có người nổi giận. Một thanh niên mặt nhọn như khỉ không kiên nhẫn lên tiếng: "Còn lên nữa à? Không ngồi được nữa rồi, xe lừa đằng trước không phải còn trống à, lên đó mà ngồi."
"Muốn đi thì đi đi." Vương đại nương người béo, nói chuyện cũng rất có khí thế, lập tức mắng cho tên thanh niên vừa phàn nàn một trận: "Mày là đàn ông còn chen vào với đám bà già chúng tao làm gì? Chúng tao còn chưa chê mày cơ." Bà dùng người hất tên đó ra, cố chen ra một chỗ trống, vỗ vỗ chỗ đó ra hiệu cho Trần Diệp Vân.
"Tiểu Vân lên đây, ngồi đây đi, chen chúc thế này còn ấm áp hơn."
"Cảm ơn Vương đại nương. Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi." Trần Diệp Vân bước lên bệ, ngồi ở ghế sau xe lừa, cả đám người lại ầm ầm lên đường.
***
Đến chợ thì trời đã sáng, hôm nay sau sương mù lại còn có những tia sáng le lói, mơ hồ có thể thấy được ánh nắng ấm áp. Mặc dù gió vẫn rít gào nhưng nhìn thấy ánh nắng ấm áp chiếu vào quần áo, vẫn cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Những người khác đều xuống xe lừa, có người ôm một giỏ trứng, bên trong có khoảng mười quả trứng nhỏ để mang ra chợ đổi đồ. Có người mang theo một túi khoai lang khô để đổi đồ. Vương đại nương đi mua vải, bà thấy Trần Diệp Vân không nhúc nhích nên thấy hơi lạ.
"Sao không đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất