[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 8:
"Cháu muốn vào huyện, Vương đại nương cứ đi trước đi." Trần Diệp Vân đợi mọi người đi rồi mới ngồi hẳn vào ván xe, trước đó cô vẫn luôn cảm thấy mình bị kẹp lơ lửng.
"Được, vậy thì đi đường cẩn thận." Vương đại nương bước đi.
Xe lừa lại lắc lư thêm hai tiếng nữa thì cuối cùng cũng đến huyện. Trần Diệp Vân ngồi xe lừa ba tiếng đồng hồ, thắt lưng hơi đau. Cô đưa cho bác đánh xe một xu, cảm ơn rồi vội vàng xuống xe.
Huyện Trường Hoành nằm ở góc tây bắc của thành phố Bắc Ngô, là một huyện xa xôi địa giới không lớn, từ khi sinh ra đến giờ cô mới đến đây hai lần. Lần đầu tiên là đi với bố mẹ, khi đó mới mười tuổi, ngày sinh nhật tròn mười tuổi vào thành chọn một chiếc mũ da hổ. Lần thứ hai, mười ba tuổi, là đi với ông nội đến để mua đồ chôn cất cho bố mẹ...
Lần thứ ba, mười chín tuổi, cô đến một mình để tìm cho mình một đối tượng kết hôn.
Trong huyện chỉ có một bưu điện, năm ngoái mới được cải tạo, Trần Diệp Vân nghe người trong đội nhắc đến. Cô hỏi đường rồi đi thẳng về phía trước, biển hiệu Bưu điện huyện Trường Hoành dựng trên tường, mới tinh và đẹp đẽ.
Xếp hàng đợi một lúc cuối cùng cũng đến lượt Trần Diệp Vân, cô nhìn đồng chí nhân viên bưu điện rồi nói: "Đồng chí, tôi muốn gửi điện tín."
Nhân viên bưu điện nghe vậy hơi ngạc nhiên. Bưu điện thường có người đến gửi thư, có người đến gửi tiền cũng khá đông nhưng lại chẳng có mấy người đến gửi điện tín, không phải vì lý do gì khác mà là vì quá đắt.
Cô ta liếc mắt nhìn, cô gái này trông thanh tú nhưng ăn mặc không ra sao, không giống như người chịu chi nên cô ta cố tình nói: "Bảng giá ở trên tường bên trái, tự xem có muốn gửi không."
Hầu hết mọi người khi nhìn thấy giá tiền đều phải biến sắc.
Trần Diệp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường dán một tờ giấy trắng. Trên đó viết giá tiền điện báo, điện báo thường một chữ ba xu, điện báo hỏa tốc một chữ sáu xu.
Quả là đắt thật! Cô đã nghe người ta nói từ trước, bây giờ nghĩ đến việc phải bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng thấy đau lòng. Nhưng bây giờ thực sự không còn cách nào khác: "Tôi gửi, viết ở đâu?"
Nhân viên bưu điện ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ cô lại hào phóng như vậy. Cô ta đưa cho cô một tờ giấy, một cây bút rồi giới thiệu một cách máy móc: "Tên và địa chỉ cũng tính là chữ, tự tính giá rồi hãy viết."
"Cảm ơn." Trần Diệp Vân nhỏ giọng nói, nhận lấy giấy bút. Cô thầm đếm số chữ, tên và địa chỉ của người kia đã mất tám chữ, số chữ để nói chuyện của mình cũng không còn nhiều. Cô thầm xóa xóa sửa sửa một lúc lâu khiến nhân viên bưu điện được không vui.
"Được, vậy thì đi đường cẩn thận." Vương đại nương bước đi.
Xe lừa lại lắc lư thêm hai tiếng nữa thì cuối cùng cũng đến huyện. Trần Diệp Vân ngồi xe lừa ba tiếng đồng hồ, thắt lưng hơi đau. Cô đưa cho bác đánh xe một xu, cảm ơn rồi vội vàng xuống xe.
Huyện Trường Hoành nằm ở góc tây bắc của thành phố Bắc Ngô, là một huyện xa xôi địa giới không lớn, từ khi sinh ra đến giờ cô mới đến đây hai lần. Lần đầu tiên là đi với bố mẹ, khi đó mới mười tuổi, ngày sinh nhật tròn mười tuổi vào thành chọn một chiếc mũ da hổ. Lần thứ hai, mười ba tuổi, là đi với ông nội đến để mua đồ chôn cất cho bố mẹ...
Lần thứ ba, mười chín tuổi, cô đến một mình để tìm cho mình một đối tượng kết hôn.
Trong huyện chỉ có một bưu điện, năm ngoái mới được cải tạo, Trần Diệp Vân nghe người trong đội nhắc đến. Cô hỏi đường rồi đi thẳng về phía trước, biển hiệu Bưu điện huyện Trường Hoành dựng trên tường, mới tinh và đẹp đẽ.
Xếp hàng đợi một lúc cuối cùng cũng đến lượt Trần Diệp Vân, cô nhìn đồng chí nhân viên bưu điện rồi nói: "Đồng chí, tôi muốn gửi điện tín."
Nhân viên bưu điện nghe vậy hơi ngạc nhiên. Bưu điện thường có người đến gửi thư, có người đến gửi tiền cũng khá đông nhưng lại chẳng có mấy người đến gửi điện tín, không phải vì lý do gì khác mà là vì quá đắt.
Cô ta liếc mắt nhìn, cô gái này trông thanh tú nhưng ăn mặc không ra sao, không giống như người chịu chi nên cô ta cố tình nói: "Bảng giá ở trên tường bên trái, tự xem có muốn gửi không."
Hầu hết mọi người khi nhìn thấy giá tiền đều phải biến sắc.
Trần Diệp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường dán một tờ giấy trắng. Trên đó viết giá tiền điện báo, điện báo thường một chữ ba xu, điện báo hỏa tốc một chữ sáu xu.
Quả là đắt thật! Cô đã nghe người ta nói từ trước, bây giờ nghĩ đến việc phải bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng thấy đau lòng. Nhưng bây giờ thực sự không còn cách nào khác: "Tôi gửi, viết ở đâu?"
Nhân viên bưu điện ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ cô lại hào phóng như vậy. Cô ta đưa cho cô một tờ giấy, một cây bút rồi giới thiệu một cách máy móc: "Tên và địa chỉ cũng tính là chữ, tự tính giá rồi hãy viết."
"Cảm ơn." Trần Diệp Vân nhỏ giọng nói, nhận lấy giấy bút. Cô thầm đếm số chữ, tên và địa chỉ của người kia đã mất tám chữ, số chữ để nói chuyện của mình cũng không còn nhiều. Cô thầm xóa xóa sửa sửa một lúc lâu khiến nhân viên bưu điện được không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất