[70] Mỹ Nhân Làm Tinh: Nhặt Ve Chai Kiếm Tiền, Tán Tỉnh Quân Ca, Dưỡng Nhãi Con

Chương 16:

Trước Sau
Nguyên chủ thường bị bà nội Phó chọc tức đến mất hết lý trí, cho rằng là con nít mách lẻo, càng ghét hai đứa trẻ.

Khương Nguyệt không thèm để ý đến bà ta.

Ai mà chẳng biết khóc.

"Mọi người đều biết, trước đây tôi không biết nấu cơm, không còn cách nào khác mới nhờ mẹ chồng chăm sóc con." Cô nói: "Chỉ cần cho con ăn uống no đủ, tiền tiêu rồi thì tiêu, dù sao mẹ cũng là bà của chúng, con còn có thể tính toán với mẹ sao?"

"Nhưng mẹ chồng cứ nói là thương cháu, mọi người nhìn xem, ba đứa con của tôi có giống như được ăn uống no đủ không? Sáu bảy tuổi rồi, còn chưa cao bằng đứa trẻ bốn tuổi nhà người ta. Con gái tôi uống sữa bột pha loãng như nước rửa bát! Mẹ chồng lấy bảy mươi đồng tiền lương của Đình Xuyên, thương cháu là như vậy sao?!"

Một tháng bảy mươi đồng.

Nhiều người một năm còn kiếm không được nhiều như vậy.

Lúc này, những người vốn đã thèm thuồng càng đỏ mắt, âm dương quái khí chế giễu.

"Một tháng bảy mươi đồng, nuôi cả một gia đình trong nửa năm. Hôm kia tôi còn thấy hai đứa con nhà lão tam ra đồng đào khoai lang, nhặt vỏ bí ngô người ta bỏ để ăn. Trong bảy mươi đồng có một đồng nào dùng cho cháu không?"

"Bà nội Phó còn khoe với người ta, nói con trai của Phó Lão Yêu một tháng uống bốn hộp sữa bột, Phó Lão Yêu lấy đâu ra tiền, còn không phải là tiêu tiền lương của lão tam sao?"



"Lấy tiền bán mạng của lão tam, để con gái lão tam uống nước rửa bình sữa? Thiên vị không phải thiên vị như vậy đâu!"

Khương Nguyệt lúc đầu là giả vờ, lúc này thật sự có chút bất bình thay cho nam chính và ba đứa trẻ, cô vừa khóc vừa nói, tha thiết nói: "Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn xem! Cùng là họ Phó, chỉ vì mẹ thiên vị, chồng con phải bán mạng làm trâu làm ngựa nuôi họ sao?"

Không khí đã được đẩy lên đến đây rồi, không khóc không được, cô rơi hai hàng nước mắt, cố chấp không khóc thành tiếng, so với tiếng khóc của bà nội Phó, cô trông thật đáng thương như một đóa sen trắng.

"Chị cả bày mưu muốn ép tôi ly hôn, các người không ưa tôi thì thôi! Nhưng ba đứa trẻ là con ruột của Đình Xuyên, tại sao không thể đối xử tốt với chúng?"

"Đúng vậy!" Có người phụ họa: "Trước đây bà nội Phó đi khắp nơi nói Khương Nguyệt tham tiền lương của Phó lão tam, hóa ra là ăn cắp còn la làng."

Mà nội Phó mặt đỏ tía tai: "Làm gì có bảy mươi đồng! Các người muốn bức chết tôi mà!"

Những người vây xem cũng hiểu ra vấn đề, cười mắng.

"Vậy thì phải hỏi đứa con trai cờ bạc bất chính của bà rồi!"

"Phó lão tam cũng thật không dễ dàng, những năm đó điều kiện khó khăn, bà nội Phó có chút đồ tốt đều cho con cả, lão tam hồi nhỏ gầy như que củi, mười mấy tuổi đã bỏ nhà đi, vất vả lắm mới được như bây giờ, còn bị cả nhà này bám riết!"

"Dù sao cũng là mẹ ruột, ơn sinh thành lớn hơn trời! Không nuôi thì làm sao được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau