[70] Mỹ Nhân Làm Tinh: Nhặt Ve Chai Kiếm Tiền, Tán Tỉnh Quân Ca, Dưỡng Nhãi Con
Chương 31:
Đối với cô, việc xem một số bệnh vặt hàng ngày là chuyện dễ như trở bàn tay. Bây giờ mục đích chính là hạ nhiệt độ cho Tiểu Quả, cô không muốn lãng phí thời gian vào những cuộc tranh cãi vô nghĩa.
Tiểu Quả quá gầy, mông không có đến hai lạng thịt, xương hông nhô ra ngoài, gầy đến chỉ còn lại bộ xương.
Nhìn giống như những đứa trẻ trong trại tị nạn ở Châu Phi mà trên mạng vẫn truyền nhau, Khương Nguyệt nhìn mà thấy đau nhói trong tim.
Tiêm xong, Khương Nguyệt đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Giang Đông Tuyết, bế Tiểu Quả ngồi thẳng xuống phòng quan sát chờ hạ sốt. Bây giờ không có lò sưởi, hành lang bên ngoài bốn bề đều có gió lùa, dễ bị cảm lạnh.
Giang Đông Tuyết khinh thường trừng mắt nhìn cô, buông rèm cửa rồi vào ngủ.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Quả, Khương Nguyệt an tâm, từ khi cô xuyên không đến đây, liên tục bận rộn, cuối cùng cũng có thời gian ngồi xuống suy nghĩ xem sau này phải làm gì.
Cô đã đọc không ít tiểu thuyết về thời đại này, những nữ chính có người làm đẹp, làm phiên dịch tiếng Anh, mở phòng khám, làm đồ ăn nhẹ, mở quán ăn, ai cũng sống rất sung túc.
Nữ chính của cuốn sách này là Giang Tâm Nhu, là người trọng sinh, dựa vào những thông tin cô ta biết, bắt đầu từ đoàn văn công của đơn vị quốc doanh ở một huyện nhỏ, cô ta thăng tiến nhanh như được hack, sau đó được điều đến Bắc Kinh, định cư ở Bắc Kinh cùng nam chính.
Khương Nguyệt rất giỏi ca hát và nhảy múa nhưng cô không định vào đoàn văn công, cô không thể kiếm sống dưới mí mắt của nữ chính, còn phải nghĩ cách tránh xa nữ chính, Giang Tâm Nhu này sau khi được trọng sinh thì như trở thành một kẻ điên, trong mắt chỉ có trả thù, ăn nói khéo léo, tàn nhẫn, cô không đấu lại được.
Nhưng cũng không thể đi quá xa, tốt nhất là có thể thường xuyên đến thăm anh em Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà. Thường xuyên thể hiện sự tồn tại và thiện cảm, đề phòng một ngày nào đó Phó Tiểu Sơn hắc hóa mà cô không biết.
Hoặc là, cô có thể đi làm giáo viên dạy nhảy? Giáo viên thanh nhạc?
Nhưng đây là một huyện biên giới xa xôi, không phải thành phố lớn, làm gì có người bỏ tiền ra học những thứ này!
Để kiếm tiền, Khương Nguyệt đã tham gia đủ loại chương trình tạp kỹ kỳ quái, học được nhiều kỹ năng khác nhau, châm cứu, bấm huyệt, nấu ăn, may vá, giết gà, giết lợn, trồng hoa, trồng rau, đan rổ, đan áo len, còn biết một chút về giám định đồ cổ nhưng đều chỉ là biết sơ qua, lên hình thì có thể lừa người nhưng không thể dùng để kiếm sống.
Cô cũng muốn học theo nữ chính trong tiểu thuyết làm nghề làm đẹp nhưng cô lại không hiểu gì về thành phần của mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da, tác giả cũng không viết rõ các nữ chính làm mỹ phẩm như thế nào, cô cũng rất muốn học mà!
Tiểu Quả quá gầy, mông không có đến hai lạng thịt, xương hông nhô ra ngoài, gầy đến chỉ còn lại bộ xương.
Nhìn giống như những đứa trẻ trong trại tị nạn ở Châu Phi mà trên mạng vẫn truyền nhau, Khương Nguyệt nhìn mà thấy đau nhói trong tim.
Tiêm xong, Khương Nguyệt đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Giang Đông Tuyết, bế Tiểu Quả ngồi thẳng xuống phòng quan sát chờ hạ sốt. Bây giờ không có lò sưởi, hành lang bên ngoài bốn bề đều có gió lùa, dễ bị cảm lạnh.
Giang Đông Tuyết khinh thường trừng mắt nhìn cô, buông rèm cửa rồi vào ngủ.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Quả, Khương Nguyệt an tâm, từ khi cô xuyên không đến đây, liên tục bận rộn, cuối cùng cũng có thời gian ngồi xuống suy nghĩ xem sau này phải làm gì.
Cô đã đọc không ít tiểu thuyết về thời đại này, những nữ chính có người làm đẹp, làm phiên dịch tiếng Anh, mở phòng khám, làm đồ ăn nhẹ, mở quán ăn, ai cũng sống rất sung túc.
Nữ chính của cuốn sách này là Giang Tâm Nhu, là người trọng sinh, dựa vào những thông tin cô ta biết, bắt đầu từ đoàn văn công của đơn vị quốc doanh ở một huyện nhỏ, cô ta thăng tiến nhanh như được hack, sau đó được điều đến Bắc Kinh, định cư ở Bắc Kinh cùng nam chính.
Khương Nguyệt rất giỏi ca hát và nhảy múa nhưng cô không định vào đoàn văn công, cô không thể kiếm sống dưới mí mắt của nữ chính, còn phải nghĩ cách tránh xa nữ chính, Giang Tâm Nhu này sau khi được trọng sinh thì như trở thành một kẻ điên, trong mắt chỉ có trả thù, ăn nói khéo léo, tàn nhẫn, cô không đấu lại được.
Nhưng cũng không thể đi quá xa, tốt nhất là có thể thường xuyên đến thăm anh em Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà. Thường xuyên thể hiện sự tồn tại và thiện cảm, đề phòng một ngày nào đó Phó Tiểu Sơn hắc hóa mà cô không biết.
Hoặc là, cô có thể đi làm giáo viên dạy nhảy? Giáo viên thanh nhạc?
Nhưng đây là một huyện biên giới xa xôi, không phải thành phố lớn, làm gì có người bỏ tiền ra học những thứ này!
Để kiếm tiền, Khương Nguyệt đã tham gia đủ loại chương trình tạp kỹ kỳ quái, học được nhiều kỹ năng khác nhau, châm cứu, bấm huyệt, nấu ăn, may vá, giết gà, giết lợn, trồng hoa, trồng rau, đan rổ, đan áo len, còn biết một chút về giám định đồ cổ nhưng đều chỉ là biết sơ qua, lên hình thì có thể lừa người nhưng không thể dùng để kiếm sống.
Cô cũng muốn học theo nữ chính trong tiểu thuyết làm nghề làm đẹp nhưng cô lại không hiểu gì về thành phần của mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da, tác giả cũng không viết rõ các nữ chính làm mỹ phẩm như thế nào, cô cũng rất muốn học mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất