[70] Mỹ Nhân Làm Tinh: Nhặt Ve Chai Kiếm Tiền, Tán Tỉnh Quân Ca, Dưỡng Nhãi Con

Chương 4: Bỏng (1)

Trước Sau
Xem nguyên tác, cô còn tưởng nam chính đã ngoài ba mươi nhưng nhìn dáng vẻ của nam chính, nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Cơ bắp cuồn cuộn, cao lãnh cấm dục, đúng là gu của cô.

"Ôi!"

Với điều kiện của nam chính, nếu ở thời đại của cô, cô chắc chắn sẽ theo đuổi.

Đáng tiếc, hiện tại giữ mạng sống quan trọng hơn.

Khương Nguyệt vừa quay đầu lại liền thấy bên cạnh bàn có một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi, mặt vàng như nghệ, gầy gò đang đứng.

Đôi mắt u ám nhìn chằm chằm cô, khiến Khương Nguyệt thấy gai gai sống lưng.

"Khụ!"

Cô hơi ngượng ngùng: "Làm bài tập xong rồi à?"

Đây hẳn là con trai lớn của nam chính, Phó Tiểu Sơn, do nam chính mang từ bên ngoài về, không rõ mẹ đẻ là ai, là một đứa câm, tính cách cực kỳ phản xã hội, mười mấy tuổi vì ngộ sát mà vào tù.

Cô nhớ ra rồi, vô ý giết người, đối tượng bị ngộ sát hình như chính là cô.



Khương Nguyệt: "..."

Đây không phải là cục diện địa ngục thì là gì?

Phó Tiểu Sơn thu hồi tầm mắt, hai tay cầm ấm nước, nhón chân đổ nước vào bình sữa, hai tay run rẩy, nước nóng tràn ra khiến Khương Nguyệt giật mình.

"Để tôi làm."

Cô đi tới.

Phó Tiểu Sơn hoảng sợ ném ấm nước xuống đất, ôm đầu lùi về phía sau.

"!"

Khương Nguyệt nhanh tay lẹ mắt nhặt ấm nước lên nhưng đã không kịp, nước nóng sôi bắn ra, cô vội vàng rụt tay lại, ấm nước rơi xuống đất kêu loảng xoảng, nước nóng sôi bắn tung tóe khắp nơi.

"Á——!"

Lòng bàn tay Khương Nguyệt bị bỏng đỏ, đau nhói, nước mắt lập tức rơi xuống.

Khương Nguyệt sợ đau, cô mắc chứng rối loạn chức năng thần kinh, dây thần kinh đau bẩm sinh nhạy cảm hơn người khác gấp mấy chục lần, không ngờ đổi một thân thể khác vẫn mang theo tật xấu này.



"Chạy gì thế?" Khương Nguyệt đau đến mức hai chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.

Rầm một tiếng, Phó Đình Xuyên đẩy cửa bước vào.

Vừa vào cửa đã thấy một mảnh hỗn độn trên sàn, cậu bé nắm chặt bình sữa co ro ở góc tường, người phụ nữ quần áo xộc xệch co ro trên sàn, vai run run.

Phó Đình Xuyên quát lớn: "Cô đang làm gì vậy!"

Hôm nay vừa về, hàng xóm đã mách với anh, nói rằng những ngày anh không ở nhà, người phụ nữ này không ít lần ngược đãi ba đứa trẻ.

Vì vậy vừa nghe thấy tiếng động trong nhà, Phó Đình Xuyên đã vội vàng xông vào.

Anh ở nhà mà người phụ nữ này cũng dám ra tay, huống chi là những lúc anh không có ở nhà.

Phó Đình Xuyên nắm chặt tay đến mức nổi gân xanh.

Khương Nguyệt ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, đau đến mức không nói nên lời:

"Tôi..."

Cậu bé cảnh giác liếc nhìn Khương Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau