[70] Mỹ Nhân Làm Tinh: Nhặt Ve Chai Kiếm Tiền, Tán Tỉnh Quân Ca, Dưỡng Nhãi Con

Chương 45:

Trước Sau
Khương Nguyệt giơ tay đẩy cô ta ra: "Cút! Đồ của trẻ con mà cũng giật, có biết xấu hổ không!" Cô cao giọng: "Con gái tôi có tên, Phó Quả! Sau này đừng gọi là ngốc nữa, cô mới ngốc, cả nhà cô đều ngốc! Để tôi nghe thấy cô gọi nó là ngốc nữa, đừng trách tôi không khách sáo."

"Cô đúng là không coi ai ra gì!" Vương Lệ Bình bị đẩy ngã ngửa, xắn tay áo định đánh nhau: "Tôi còn muốn xem xem, cô không khách sáo thế nào!"

"Tôi thì không nhưng chồng tôi thì có. Cô cho rằng anh ấy sẽ tha cho cô sao!" Khương Nguyệt ngẩng cổ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nghĩ đến sự tàn nhẫn của Phó lão tam, Vương Lệ Bình quả thực sợ rồi, cô ta nói giọng chua ngoa: "Đêm qua làng có trộm, chúng tôi còn tưởng cô chạy mất rồi, lão tam sáng sớm đã vào thành rồi! Cô chờ cậu ta về xử cô!"

Lão tam cao to, khỏe mạnh hơn nhiều so với Phó lão đại, nắm đấm to như bát sắt giáng xuống, con tiện nhân này sẽ mềm mình.

"Hừ!" Vương Lệ Bình xách theo một bình nước tương, khập khiễng bỏ đi.

Khương Nguyệt đưa Tiểu Quả đang trượt xuống lên cao, khó khăn xách đồ về nhà.

Tối hôm qua khi cô đi không chào hỏi, cô nghĩ Phó Đình Xuyên có thể sẽ đi tìm.

Đi bộ một quãng đường núi, cô sắp mệt chết rồi, giữa đường cô đã hy vọng có thể gặp được Phó Đình Xuyên, ít nhất anh còn có thể giúp cô xách đồ. Kết quả là cô đi dưới trời nắng to một quãng đường dài, không nhìn thấy một bóng người.

Khương Nguyệt xách đồ đi qua ruộng ngô, từ xa nhìn thấy một bóng người lén lút đi ra khỏi nhà cô. Trong đầu Khương Nguyệt vang lên hồi chuông cảnh báo. Phó Đình Xuyên đã vào huyện, trong nhà chẳng phải chỉ còn hai đứa trẻ thôi sao.

"Ai đó?" Cô ôm Tiểu Quả, cảnh giác chạy tới, đối phương thấy là cô, liền chạy mất.

Khương Nguyệt nhíu mày, nhìn dáng vẻ và hình thể thì giống Phó lão ngũ.



Anh ta đến đây làm gì? Có phải muốn trộm đồ không?

Khương Nguyệt tăng tốc chạy về, cửa lớn mở toang, mở cửa ra thấy Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà ngây ngốc đứng trong sân, trên mặt đất vứt mấy đầu thuốc lá "Hoàng kim diệp", hẳn là do Phó lão ngũ để lại.

Hai anh em thấy cô thì giật mình, lại nhìn thấy Tiểu Quả trong lòng cô, lập tức mừng rỡ.

"Tiểu Quả! Anh ơi, là Tiểu Quả về rồi!"

Trên bàn bày một bát nhỏ dưa muối, hai cái bánh ngô, chẳng lẽ là Phó lão ngũ đưa tới.

Anh ta có thể tốt bụng như vậy sao?

Khương Nguyệt không tin.

"Chú nhỏ của các con đến đây làm gì?" Đừng có định trộm đồ nhé.

Phó Giang Hà vừa định nói thì bị Phó Tiểu Sơn kéo lại. Hai anh em cảnh giác lùi lại một bước.

Trán Phó Tiểu Sơn có một cục máu khô, xung quanh thâm tím, trông khá nghiêm trọng.

Khương Nguyệt không vội vàng quan tâm, Phó Tiểu Sơn cảnh giác cao, tuổi còn nhỏ nhưng tâm cơ rất sâu. Đột nhiên tỏ ra thân thiện chỉ sợ sẽ phản tác dụng, phải từ từ mà làm.

"Không muốn nói thì thôi, các con không sao là được rồi." Khương Nguyệt đói đến không chịu được, cầm một cái bánh gạo nếp cắn một miếng, để ý thấy ánh mắt thù hận của hai đứa trẻ cũng không có sức để quan tâm, gọi hai đứa: "Hai đứa trông em gái, dì đi nấu cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau