[70] Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian Được Tháo Hán Sủng Tận Trời

Chương 132: Quyết Định Lên Phố Vào Mùng 2 Tết

Trước Sau
Lục Thu Hà nhìn chị dâu ba với vẻ mặt thán phục.

Cách dạy con kiểu này, thật sự rất hay.

Đáng tiếc, con của cô ấy đã bị cô ấy nuông chiều hư mất rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Lục Thu Hà chua xót.

Hạ Thanh Thanh đi tới, đưa tay vỗ vai Lục Thu Hà, an ủi: "Thoải mái đi, sau này cuộc sống sẽ ổn hơn thôi."

Lục Thu Hà gật đầu nén nước mắt vào trong.

Nhìn thấy vậy, Hạ Thanh Thanh mỉm cười kéo Lục Thu Hà vào bếp.

Đây là chuẩn bị nấu cơm trưa.

Thức ăn thừa tối hôm qua vẫn còn một ít nên Hạ Thanh Thanh định xào thêm hai món nữa là được.

"Thu Hà, em ra vườn hái một cây cải thảo to nhé." Hạ Thanh Thanh cầm lấy một cái giỏ đưa cho Lục Thu Hà.

Lục Thu Hà cầm lấy giỏ, xoay người đi ra ngoài.

Còn Hạ Thanh Thanh thì lấy từ trong không gian ra một miếng đậu phụ.

Đây vẫn là mua từ trước Tết.

Lục Thu Hà hái cải thảo xong thì đi vào lấy nước ra rửa.

Còn Hạ Thanh Thanh thì cho thức ăn thừa của ngày hôm qua vào nồi nhỏ phía sau hấp.



Cái chảo lớn phía trước thì bắt đầu chiên đậu phụ.

"Anh ba về rồi đấy à." Lục Thu Hà đang rửa rau, ngẩng đầu lên thì thấy anh ba đã vào sân.

Lục Chấn Đông gật đầu, rồi đi vào bếp.

Rất tự giác ngồi xuống cạnh bếp lò.

Hạ Thanh Thanh liếc anh một cái, mỉm cười nói: "Chiên đậu phụ lửa đừng to quá."

"Ừm, anh biết rồi." Lục Chấn Đông đáp lại, nhìn vào bếp, thấy lửa vẫn ổn nên không tiếp tục cho thêm củi.

Không lâu sau, Lục Thu Hà bưng đĩa cải thảo đã rửa sạch vào, rất nhanh nhẹn thái nhỏ chúng ra.

Bên này, đậu phụ của Hạ Thanh Thanh cũng chiên gần xong rồi.

Cô định làm món đậu phụ ma bà.

Không lâu sau, mùi thơm đã lan tỏa ra.

Cải thảo thì rất đơn giản, cho mấy miếng thịt ba chỉ vào chảo chiên cho ra mỡ, rồi mới cho cải thảo vào.

Đợi đến khi hai món ăn đều được nấu chín, Hạ Thanh Thanh nhìn Lục Chấn Đông, nói: "Anh đi gọi mấy đứa nhỏ về ăn cơm đi, chúng đang ở nhà anh cả đấy."

"Được rồi." Lục Chấn Đông đáp lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Thanh Thanh bưng thức ăn đi ra nhà chính.

Lục Thu Hà cũng bưng thức ăn từ nồi nhỏ phía sau ra ngoài.



Lục Chấn Đông vừa vào sân nhà anh cả đã gọi to: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, về ăn cơm thôi."

"Bố ơi, con ăn ở nhà bác cả rồi." Giọng Đại Bảo từ trong bếp vọng ra.

Lục Chấn Đông nhíu mày, bước vào bếp.

Thấy hai đứa nhỏ đều đang cắm cúi ăn cơm, anh rất bất mãn.

"Hai đứa sao lại ăn rồi?" Vừa nói, Lục Chấn Đông vừa nhìn anh cả, "Anh cả, chị dâu, sao hai người lại giữ hai đứa ăn cơm?"

Đại Bảo ngẩng đầu lên, cười hì hì nói: "Bác cả mời chúng con ăn cơm, không tiện từ chối ạ."

Cái dáng vẻ người lớn của thằng bé khiến người ta dở khóc dở cười.

Tiểu Bảo vừa nhét thịt vào miệng vừa nói: "Bố ơi, cơm nhà bác cả ngon lắm ạ."

Lục Chấn Đông còn có thể nói gì nữa, chỉ biết bất lực thở dài.

"Anh cả, chị dâu, sau này hai người đừng như vậy nữa."

Anh hiểu rõ tình hình nhà anh cả, tuy là hai người cùng đi làm.

Nhưng cũng chỉ vừa đủ ăn no mặc ấm.

Hai đứa nhỏ này thật sự quá là không hiểu chuyện.

Trân Đào Trân xua tay: "Em ba à, chỉ là một bữa cơm thôi, em đừng trách bọn trẻ quá."

"Đúng vậy, nhà anh cũng thường xuyên sang nhà em ăn cơm, hơn nữa, nhà em còn thường xuyên mang thịt sang cho, một bữa cơm có là gì đâu mà." Lục Đức Lương cũng lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau