70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ

Chương 23:

Trước Sau
Bữa sáng được Phùng Mai mang đến, Giang Niệm lúc này cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô được Phùng Mai đỡ ngồi dậy, dựa vào chăn, hỏi: “ Chị ở đây, ai đang trông chừng hai đứa bé?”

Phùng Mai đưa đũa cho Giang Niệm: “Từ Yến , xem giúp chị.”

Nhắc đến Tứ Yến, cô ấy lại nghĩ tới chuyện tối qua, nói với Giang Niệm: “Tối qua cô ấy đến bệnh viện, chị vốn định đi theo xem em thế nào nhưng không ngờ Từ Yến lại đến. cũng vậy."

Giang Niệm nhấp một ngụm cháo, nghe được lời này, nhất thời sửng sốt.

Phùng Mai cười nói: "Không nghĩ tới cô ấy sẽ tới, tuy rằng Lưu Cường mời cô ấy tới, nhưng cô ấy nhất định phải bằng lòng."

"Lục Ngọc."

Giọng nói của Lữ Quốc Sinh từ ngoài phòng bệnh truyền đến, Gianh Niệm quay người lại thì thấy Lục Ngọc là người đi vào đầu tiên, anh vừa mới rửa mặt xong, vẻ mệt mỏi giữa hai lông mày cũng đã nhạt đi. Khuôn mặt sạch sẽ thường ngày của anh có chút hoang dã, mặc bộ quân phục màu xanh quân đội, cái lưng hơi cong vừa rồi bây giờ sẽ thẳng tắp.

Anh bước đến giường bệnh, thấy Giang Niệm có thể ngồi dậy ăn cơm mới thở phào nhẹ nhõm.

Lữ Quốc Sinh và Trịnh Hồng cùng với đứa con của họ là Lữ Chi Quân vào phòng bệnh. Trịnh Hồng nắm tay Lữ Quốc Sinh cúi đầu xuống để tránh nhìn Giang Niệm đang nằm trên giường bệnh ở một bên"

" Em véo anh ở đâu vậy?!"

Trịnb Hồng buông ngón tay ra, trừng mắt nhìn anh ta , không chịu thừa nhận vừa rồi cô ta vô tình nắm chặt tay vì tức giận.

Lữ Chi Quân mím môi bất bình, muốn rút tay ra nhưng lại bị Trịnh Hồng trừng mắt nhìn, chỉ có thể từ bỏ vùng vẫy, quay đầu nhìn bánh đào đường nâu và trứng trong tay cha mình. Cả hai đều là món ưa thích của đứa trẻ . Thật không may, nó không được mua cho nó.

Phùng Mai cười lạnh, bây giờ cô ấy nhìn thấy Trịnh Hồng không tốt lắm.

Đặc biệt là đêm qua khi đang ngủ, cô ấy đang kể cho Lão Tống nghe về những việc mà Trịnh Hồng đã làm, nói rằng cô ấy thực sự bị mù quáng bởi mỡ lợn, thực sự cảm thấy đáng thương cho Trịnh Hồng và cho rằng Từ Yến không biết gì về cô ta. Cô ấy nói rằng cô ấy không chỉ bị mù bởi mỡ lợn mà còn có bộ não lợn, đến bây giờ cô ấy mới nhìn thấy nó.

Lữ Quốc Sinh để đồ trong tay lên chiếc bàn gỗ vuông nhỏ cạnh giường bệnh, liếc nhìn Lục Ngọc, lại nhìn Giang Niệm đang cúi đầu: “ Đoàn phó , chị dâu cho tôi xin lỗi. Trước hết là tôi đã không chăm sóc vợ mình và khiến cô ấy nói những lời tổn thương như vậy trước mặt các quân tẩu khác tôi và Trịnh Hồng đã mang theo những thứ bổ sung này với ý xin chị hãy tha thứ cho Trịnh Hồng.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Trịnh Hồng, ánh mắt ra hiệu cho cô ta đến xin lỗi.

Trịnh Hồng ngẩng đầu lên, mím môi, cô ta nhìn thấy Lữ Quốc Sinh cau mày, cô ta sợ anh ta sẽ tức giận đuổi cô ta về nhà, nên cô ta tiến lên hai bước, nhìn Giang Niệm nói ra những lời xin lỗi mà Lữ Quốc Sinh trên đường lại yêu cầu cô nói.



"Đồng chí Giang Niệm, tôi xin lỗi vì đã nói những lời tổn thương ngày hôm đó. Sau này tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương chị bằng những lời đó nữa."

Lữ Quốc Sinh nói xong, nhẹ nhàng đẩy ra phía sau Trịnh Hồng, ngón tay của Trịnh Hồn g nắm chặt, do dự một lúc mới cúi đầu chào Giang Niệm: "Đồng chí Giang Niệm, tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi."

Lục Ngọc dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Hồng, sau đó quay người nhìn Giang Niệm, hai tay cô ôm hộp cơm bằng nhôm, cúi đầu như trước, như thể đang nhốt mình vào một góc mà người khác không thể vào được tò mò, và cô im lặng ở đó.

Anh không nói gì và im lặng chờ đợi.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lữ Quốc Sinh lo lắng cau mày, sợ Lục đoàn phó cùng chị dâu sẽ không tha thứ cho Trịnh Hồng, lại đem chuyện này trình lên Chính ủy.

Trịnh Hồng cúi đầu, mí mắt che đậy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt. Cô ta không biết người góa phụ này đang cố làm gì. Cô ta đã xin lỗi và tự kiểm điểm trước mặt cả đoàn. Cô còn muốn gi cô ta không?

Làm thế nào cô có thể giả vờ tốt như vậy? Năng lượng truyền cảm hứng cho cô tađã đi đâu rồi?

Phùng Mai phá vỡ tình thế khó xử, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên cánh tay không có cơ hoành khác của Giang Niệm: “Lữ doanh trưởng nhiều chuyện xảy ra như vậy để xin lỗi thì thôi, nói sau này cậu thật quản lý vợ, cậu thật tốt đừng để xảy ra chuyện nưaz ."

Suy cho cùng, họ đều ở cùng một đoàn và sống gần nhau. Mọi người đều nhìn lên nhưng không bao giờ nhìn xuống không tốt cho ai nếu cứ tiếp tục cãi vã.

Kỳ thật Giang Niệm đang chờ đợi chính là lời nói của Phùng Mai, cô nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm mỏng manh như muỗi: “Vậy thì cứ nghe lời chị dâu Phùng"

Những gì cô nói chỉ là một nỗ lực trá hình để mang lại cho Phùng Mai chút thể diện, kể từ bây giờ côsẽ ở lại đây.

Lữ Quốc Sinh cảm kích nhìn Phùng Mai một cái, Phùng Mai lập tức ngồi dậy, trong lòng có chút tự hào.

Cô nhanh chóng cúi đầu xuống và mím môi để nhịn cười.

Không ngờ Lục Ngọc lại nhỏ mọn như vậy.

Sau khi tiễn Phùng Mai đi, Lục Ngọc đi tới giường bên cạnh ngồi xuống, nói với Giang Niệm: "Chị dâu, tôi đi hợp tác xã cung ứng tiếp thị mua bất cứ thứ gì chị muốn ăn."

Giang Niệm nhẹ nhàng gật đầu: "Được."



Lục Ngọc nhìn bộ dáng trầm lặng của cô, không khỏi nhớ tới nụ cười tươi trẻ tràn đầy ngày hôm qua của cô.

Nó cũng trông đẹp khi cô cười.

Câu chuyện về việc Giang Niệm tự sát bằng cách đập vào tường vào ngày hôm sau lan truyền khắp gia đình, và những người vợ quân nhân đã bí mật nói rằng Trịnh Hồng muốn ép chị dâu của Lục đoàn phó phải chết.

Người phụ nữ nào muốn trở thành góa phụ?

Người phụ nữ nào muốn chồng mình chết sớm?

Giang Niệm ở lại bệnh viện ba ngày, sáng ngày thứ tư, Tống đoàn trưởng bảo Chu Quân mượn xe của quân khu, lái xe đến bệnh viện đón Lục Ngọc và Giang Niệm.

Lần này va chạm còn nghiêm trọng hơn lần trước, sau khi Giang Niệm đứng dậy, cô vẫn cảm thấy hơi choáng váng, vịn vào chiếc bàn gỗ vuông nhỏ cạnh giường để bình tĩnh lại. Ngày đầu tiên Giang Niệm mang đồ đi giặt và một bộ quần áo sạch sẽ, anh sắp xếp lại rồi bỏ vào túi.

Đưa túi vải cho Chu Quân, anh đi tới, ngồi xổm trước mặt Giang Niệm: "Chị dâu, tôi cõng chị."

Nhìn Lục Ngọc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Giang Niệm giật mình.

Anh cao, dù ngồi xổm cũng không thấp hơn cô bao nhiêu.

Giang Niệm đặt hai tay lên bàn, đặt lên bờ vai rộng rãi của Lục Ngọc, đặt tay lên đầu gối Giang Niệm, cô rất nhẹ, đối với anh chẳng có chút trọng lượng nào.

Lần đầu tiên về nhà bế Giang Niệm về phòng, anh biết cô ấy rất nhẹ, tối qua tôi không hề cảm thấy nặng nề.

Có lẽ anh nên mua thêm đồ ăn ngon để bổ sung cho cô.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lục Ngọc đặt Giang Niệm lên ghế ô tô, bảo Chu Quân lái xe dừng lại ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị và trạm bán đồ ăn. Anh xuống xe, mua một đống đồ. nhìn nhanh. Có đường nâu, trứng và bánh quy kem, ngoài ra còn có hai loại thanh kẹo sô cô la được đóng gói kiểu cũ, và loại mua từ trạm thực phẩm có một con gà.

Giang Niệm:......

Anh định nuôi cô như một con lợn à?

Chu Quân cũng rất ngạc nhiên trước những thứ mà Lục Ngọc mua, mọi người phải biết rằng những thứ mà Lục đoàn phó mua tương đương với một tháng lương của cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau