70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ

Chương 29:

Trước Sau
Cô ấy nhìn Giang Niệm, nghĩ tốt nhất nên nói với Tống Bạch rằng Giang Niệm là một người đẹp trai, tốt bụng và đức độ, có lẽ chuyện này thật sự có thể xảy ra.

Vì vậy, cô ấy đối diện bàn gọi: "Lão Tống, Tống Bạch hiện tại thế nào?"

Tống đoàn trưởng đang nói chuyện với Lục Ngọc về việc ngày mai anh sẽ khởi hành, khi nghe thấy giọng nói của Phùng Mai, ông ấu sốt ruột trả lời: "Vẫn như vậy!"

Phùng Mai bổ sung: “ Em làm mai mối cho Tống Bạch, anh thấy có được không?”

Tống đoàn trưởng nhìn sang, Phùng Mai vỗ vỗ Giang Niệm vai, cười nói: " Em cảm thấy thế nào?"

Một lúc.

Trên bàn ăn một sự im lặng đáng sợ. !

Người lớn ngừng nói, đám trẻ con đang ăn lên cũng nháy mắt bình tĩnh lại.

Một miếng đậu phụ trên đũa Giang Niệm rơi xuống bàn, mí mắt không tự chủ mà đập.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hôm nay Lục Ngọc không đãi đồng đội ăn tối sao? Tại sao nó lại đến với cô?

Tống đoàn trưởng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Phùng Mai với vẻ mặt hổ: " Cái bà này, em đang muốn làm gì vậy? Mau ăn đồ ăn của em đi!"

Lần trước cô ấy muốn nói chuyện với Lục đoàn phó và cô , nhưng ông ấy mắng cô ấy mấy lần, tưởng cô ấy đã dừng lại, không ngờ hôm nay cô ấy lại nhắc chuyện này trước mặt nhiều người như vậy muốn nói với chị dâu của Lục đoàn phó? !

Chưa kể chị dâu của Lục đoàn phó thân phận góa bụa, mà là đức tính của anh họ? Anh ấy có phải là bậc thầy có thể ổn định cuộc sống sau khi kết hôn? Anh ấy suốt ngày nghĩ đến việc chạy đến chiến trường biên giới, cũng không phải vì chửi bới anh họ của mình. Nếu Lục Ngọc để chị dâu thật sự gả cho Tống Bạch, lỡ như một ngày nào đó...

Tống đoàn phó nín thở, lại trừng mắt nhìn Phùng Mai: "Ăn đi!"

Phượng Mai:......

"Ăn cơm thôi, sao dữ vậy?"

Phùng Mai lẩm bẩm, cúi đầu dùng đũa chọc vào huyết lợn, sau đó nghiêng người hỏi Giang Niệm: " Em nghĩ thế nào? Tống Bạch năm ngoái được điều động đến quân khu bên này , hiện tại cũng là phó đoàn, là một người có khả năng.”

Từ Yến cũng lặp lại: " Tống doanh trưởng à... à không, bây giờ tôi nên gọi anh ấy là Tống đoàn phó. Anh ấy khá đẹp trai."

Giang Niệm:......

Cô cười ngượng nghịu nhưng cũng rất lễ phép: “chị dâu Phùng, cảm ơn lòng tốt của chị. Hiện tại tôi không có kế hoạch gì cho riêng mình, tốt nhất là tôi nên quyết định chuyện cả đời của Lục Ngọc trước đã, tốt nhất là đợi ba năm nữa. trước khi nói về chuyện đó."

Nghe vậy, Phùng Mai thở dài: "Không sao đâu."

Lúc này cô cũng cảm thấy có chút lo lắng, dù sao chồng cô cũng vừa mới qua đời cách đây không lâu, cô lặng lẽ liếc nhìn Lục Ngọc ở bên kia, nói chuyện với Lão Tống điều đó không hề biểu lộ cảm xúc hay tức giận.

Nghe Phùng Mai nói, Khang Tú nghĩ đến chị gái mình ở quê, năm nay chưa lấy chồng. Nếu có thể gọi là em họ của Tống đoàn trưởng thì chị gái cô sẽ là vợ của đoàn phó làm chị em dâu đoàn trưởng

Nghĩ tới đây, cô ta lén nhìn Phùng Mai, dự định hôm khác tìm cơ hội cùng Phùng Mỹ nói chuyện.

Vì vậy Khang Tú ăn ngấu nghiến, nhét thịt vào miệng miễn là có thịt, nhà họ cả năm không ăn được thịt mấy lần là giả không thèm ăn, đồ ăn do góa phụ nấu quả thực rất ngon. Cô ta quay sang bàn trẻ con, Hạ Hoa nói: “Trông chừng anh trai và cho thêm thịt vào nhé.”



Nói xong cô ta trừng mắt nhìn Hạ Hoa.

Hạ Hoa nắm chặt đũa, ngoan ngoãn gật đầu: “ Con hiểu được.”

Với mẹ, Hạ Thụ còn đi xa hơn, ra lệnh cho Hạ Hoa gắp miếng thịt này miếng thịt kia cho mình, cuối cùng Hạ Hoa ăn không nhiều nhưng Hạ Thụ lại có cái bụng phình ra.

Phùng Mai liếc mắt nhìn Khang Tú, lười để ý tới một phụ nữ như vậy.

Giang Niệm quay đầu liếc nhìn Hà Hoa. Cô bé đang ngồi đó lặng lẽ ăn đồ thừa trên đĩa với vẻ mặt đờ đẫn.

Sau bữa tối, Tống đoàn trưởng và những người khác rời đi.

Lúc Giang Niệm đang dọn bát đĩa, cô cảm thấy ánh mắt Lục Ngọc lướt qua mình.

Cô cầm một chồng bát lên, một đôi bàn tay thon dài đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

"Hãy tôi làm."

Lục Ngọc cầm bát nhìn Giang Niệm nhìn cô đang lau bàn, do dự một chút rồi nói: "Chị dâu."

Giang Niệm ngừng động tác tay, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả?"

Giữa Lục Ngọc và cô có một cái bàn, sau lưng anh có ánh đèn nên nheo mắt lại vì ánh nắng chói chang, phát hiện không có tác dụng, anh đưa tay lên che trán. che ánh sáng mặt trời và hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Lục Ngọc khẽ mím đôi môi mỏng, ánh mắt dừng lại trên má Giang Niệm mấy giây, sau đó mới quay đi: “ Chị không cần phải vội kết hôn, tôi có thể hỗ trợ chị .”

Nói xong ôm bát rời đi.

Giang Niệm:? ? ?

Ai bảo cô lo lắng? !

Giang Niệm siết chặt miếng giẻ, nghiến răng nghiến lợi, lau mặt bàn như muốn trút giận.

Buổi trưa, mùi cơm của Lục đoàn phó thơm đến nỗi mọi người trong sân đều ngửi thấy.

Trịnh Hồng nắm tay con trai Lữ Chi Quân, cố gắng không ngửi thấy mùi. Cô ta lấy một miếng bánh đào trong tủ đưa cho Lữ Chi Quân: “Chúng ta không tham ăn đồ ăn của họ. Chúng ta hãy ăn bánh đào đi.”

Lữ Chi Quân nhếch môi, lần đầu tiên cảm thấy bánh đào đã không còn thơm nữa.

Nó tức giận ném bánh đào xuống đất, khịt mũi: “Tôi không muốn ăn bánh đào!”

Vừa nói, no vừa chạy ra ngoài.

"Thằng nhãi này, đừng bao giờ ăn nó!"

Trịnb Hồng giận dữ chửi rủa, vội vàng quỳ xuống nhặt bánh đào lên, vỗ nhẹ lên đất rồi cắn hai miếng. Tuy nhiên, bánh đào có một mùi vị, mùi thịt bay tới cũng là một mùi khác miệng cô ta là bánh đào bên trong hơi khó nuốt.

Lúc này cô ta hối hận vì đã không đi cùng Lữ Quốc Sinh.



Trịnh Hồng ăn xong chiếc bánh đào một cách vô vị và đi ra ngoài tìm Lữ Chi Quân . Cô ta hìn thấy hai người bước ra khỏi nhà Lục đoàn phó. Một người là Phùng Mai cô nhìn một lúc và nhận ra người còn lại.

Hóa ra là Từ Yến ?

Sau vài ngày không gặp, Từ Yến dường như đã thay đổi hoàn toàn về ngoại hình, không chỉ ăn mặc đẹp mà làn da cũng trắng hơn bình thường, cô ấy trông như một người phụ nữ oán giận, nhưng bây giờ cô ấy lại hành động như một người cô gái lớn, nói chuyện cười với Phùng Mai

Trịnh Hồng sờ lên mặt cô ta, cảm giác như mình vừa lật úp một chai dấm vậy.

"Lữ Chi Quân!"

Trịnh Hồng hét vào mặt Lữ Chi Quân, người đang chơi đùa dưới bóng cây với vài đứa trẻ, giọng nói này cũng khiến Phùng Mai và Từ Yến nhìn sang. Vừa dắt nó về nhà, cô ta vừa mắng: “Ai đã cho con chó của anh cả gan nói xấu mẹ anh? Con chỉ tham có mấy miếng thịt thôi."

Từ Yến cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Trịnh Hồng, đặc biệt là khi nghĩ đến những điều tồi tệ đã xảy ra giữa Lưu Cường và Trịnh Hồng trong hai năm qua, cô ấy càng cảm thấy bế tắc hơn.

Cả cô ấy và chị dâu Phùng đều nghe thấy Trịnh Hồng chỉ cây dâu tằm mắng cây hòe. Chị Phùng là người đầu tiên từ chối và hét vào mặt Trịnh Hồng: “ Không được ăn nho và nói chúng chua. Thịt Giang Niệm làm ngon lắm, cô nói con cô tham ăn thịt là không có tương lai. Cô không nhìn thấy người đàn ông của cô dùng đũa nhét thịt vào miệng thì tương lai làm sao?"

Khuôn mặt của Trịnh Hồng đỏ lên vì tức giận, cô ta không trả lời, kéo Lữ Chi Quân đang khóc và đóng sầm cửa lại, đi về nhà.

Từ Yến hừ lạnh một tiếng, cô ấy cùng Phùng Mai dẫn con về nhà.

Giang Niệm đang ngủ trưa tỉnh dậy, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, liền mang giày vải đi ra khỏi nhà, nhìn thấy Lục Ngọc đang xách một cái xô đi vào phòng bếp, đang dọn dẹp sân vườn vốn bừa bộn.

Tiếng nước chảy ào ạt phát ra từ nhà bếp.

Lục Ngọc bưng một cái thùng đi ra, nói với Giang Niệm đang đứng ngoài cửa: “Chị dâu, tôi đổ đầy nước vào thùng rồi.”

Anh đặt chiếc xô cạnh giếng rồi nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ dọn toilet và quét sân. Lát nữa tôi sẽ đến chỗ chị dâu của đồng đội lấy mấy quả dưa hấu về để lại có thể cắt chúng ra và ăn nếu chị muốn."

"Tôi cũng đã chào Chu Quân, bảo cậu ta cứ vài ngày lại qua đổ nước vào bình. Nếu chị dâu có việc gì có thể liên hệ với chị dâu Phùng và chị dâu Từ khi về tôi sẽ đãi họ một bữa."

Giang Niệm dựa vào khung cửa nghe Lục Ngọc sắp xếp, hoàn thành từng việc một, hắn cảm thấy đây quả thực là một người đàn ông tốt.

Việc lớn có thể bảo vệ gia đình, đất nước, việc nhỏ có thể chăm sóc gia đình.

Cô cảm thấy nếu có người có thể cưới Lục Ngọc thì thật sự rất đáng giá.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghĩ đến nữ chính Tôn Oánh ở bệnh viện. Cốt truyện hiện tại hoàn toàn trái ngược với cốt truyện trong sách, hoàn toàn không biết Lục Ngọc sẽ kết hôn với ai trong truyện và tương lai Tôn Oánh sẽ kết hôn với ai?

Nhưng những điều này không liên quan gì đến cô.

Lục Ngọc đổ nước vào thùng, không thấy Giang Niệm đang nói chuyện, anh ngẩng đầu nhìn thấy cô đang dựa vào khung cửa, ngơ ngác nhìn xuống đất.

Ánh nắng chiều xuyên qua cành cây, từng mảnh rơi xuống trên người Giang Niệm. Cô mím môi, lông mày dường như đang lo lắng. Lần trước anh chưa từng thấy cô mặc mấy bộ quần áo đó những thứ anb mua cho cô ấ

"Chị dâu?"

Lục Ngọc hét lên.

Giang Niệm sửng sốt một lát mới tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn Lục Ngọc, vội vàng gật đầu: "Tôi đều nghe thấy."

Lục Ngọc Phong khẽ cau mày, gật đầu, bưng thùng đi vào phòng bếp, sau khi đi ra liền rời khỏi sân nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau