[70] Trọng Sinh Vả Mặt, Đoạt Lại Không Gian Gả Cho Quan Quân
Chương 22:
"Chuyện này... có chắc không?"
"Chú đội trưởng, những dược liệu này cháu đều biết nhưng cụ thể có thể bán được bao nhiêu tiền thì cháu không biết, có thể thu thập về phơi khô thử xem sao, trước tiên có thể tìm một nơi kín đáo, tiến hành bí mật, đợi đến khi thực sự được thì chúng ta hãy bàn xem nên làm thế nào."
"Cũng được, chú cần làm gì?" Dù sao cũng là làm bí mật, cho dù không thành công thì cũng không ai biết.
"Chú đội trưởng, chú xem một mình cháu cho dù có làm ngày làm đêm thì chắc chắn cũng không đủ, đã muốn được bình chọn là đơn vị tiên tiến thì phải bỏ ra một khoản lớn, chú phải tìm người giúp cháu mới được."
"Chú đã hiểu rồi, con bé này trong lòng đã có tính toán rồi phải không, chạy đến đây bày mưu tính kế với chú à? Nói ra ý nghĩ của cháu đi."
"Người này phải biết chữ, đọc hiểu được những giới thiệu về dược liệu trên sách, miệng phải kín, mất tích vài ngày cũng không bị người khác phát hiện, cháu thấy ba người trong chuồng bò kia khá tốt."
"Tại sao lại phải mất tích vài ngày?"
"Chú à, cháu định dẫn người lên núi ở luôn, thu thập hết dược liệu rồi phơi khô mới mang xuống trấn, nếu không thì chú nghĩ là nhà họ Tần ở cái xó xỉnh đó có thể phơi được bao nhiêu? Hay là chú có thể trông chờ vào việc nhà họ Tần giữ kín miệng?"
"..."
Cho dù nhà họ Tần có đủ chỗ, ông cũng không dám để cho nhà họ Tần nhúng tay vào, từng người một đều có tám trăm cái tâm nhãn, chuyện quan trọng như vậy mà để cho bọn họ làm hỏng mất.
"Ba người trong chuồng bò kia lên núi với cháu thì được nhưng thân phận của họ đặc biệt, cháu phải trông chừng cho kĩ, nếu như mất một người, đến lúc đó chú không bảo vệ được cháu đâu."
"Chú yên tâm đi, cháu sẽ dẫn anh trai cháu đi cùng, anh trai cháu to cao như vậy, chú còn sợ gì nữa?"
Nghĩ đến một thân cơ bắp của Tần Chính Kiệt, Tần Đại Giang yên tâm rồi.
Ra khỏi nhà đội trưởng, Tần Thư Duyệt liền về nhà tìm anh trai mình, lặp lại những lời mình đã nói với đội trưởng, Tần Chính Kiệt đầu óc đơn giản, chỉ biết rằng đây là việc tốt giúp đỡ bà con, sao có thể không đồng ý, chỉ có điều hơi xót cho em gái mình phải chịu khổ cùng trong thời tiết giá lạnh.
"Anh, anh đi thu dọn chăn màn, em đi thu dọn ít đồ đạc."
"Được."
Cái ba lô hành quân này, Tần Chính Kiệt rất thành thạo, chỉ vài cái là đã gói hai cái chăn bông lại rồi đeo lên vai, Tần Thư Duyệt lấy một số dụng cụ, bỏ vào trong gùi, lại bỏ thêm một cái nồi, từ trong không gian lấy ra gia vị và bột mì mà Tần Chính Kiệt đã mua hôm trước.
Thu dọn xong đến chân núi, đội trưởng vừa dẫn theo ba vị lão đồng chí trong chuồng bò đang đợi cô.
"Chính Kiệt, chú giao ba vị đồng chí này cho hai đứa, mặc dù vì chuyện thân phận của họ, không ai dám đến gần chuồng bò nhưng nhất định phải đưa họ về lành lặn đấy nhé?"
"Yên tâm đi chú, đảm bảo đưa về nguyên vẹn."
"Chú đội trưởng, những dược liệu này cháu đều biết nhưng cụ thể có thể bán được bao nhiêu tiền thì cháu không biết, có thể thu thập về phơi khô thử xem sao, trước tiên có thể tìm một nơi kín đáo, tiến hành bí mật, đợi đến khi thực sự được thì chúng ta hãy bàn xem nên làm thế nào."
"Cũng được, chú cần làm gì?" Dù sao cũng là làm bí mật, cho dù không thành công thì cũng không ai biết.
"Chú đội trưởng, chú xem một mình cháu cho dù có làm ngày làm đêm thì chắc chắn cũng không đủ, đã muốn được bình chọn là đơn vị tiên tiến thì phải bỏ ra một khoản lớn, chú phải tìm người giúp cháu mới được."
"Chú đã hiểu rồi, con bé này trong lòng đã có tính toán rồi phải không, chạy đến đây bày mưu tính kế với chú à? Nói ra ý nghĩ của cháu đi."
"Người này phải biết chữ, đọc hiểu được những giới thiệu về dược liệu trên sách, miệng phải kín, mất tích vài ngày cũng không bị người khác phát hiện, cháu thấy ba người trong chuồng bò kia khá tốt."
"Tại sao lại phải mất tích vài ngày?"
"Chú à, cháu định dẫn người lên núi ở luôn, thu thập hết dược liệu rồi phơi khô mới mang xuống trấn, nếu không thì chú nghĩ là nhà họ Tần ở cái xó xỉnh đó có thể phơi được bao nhiêu? Hay là chú có thể trông chờ vào việc nhà họ Tần giữ kín miệng?"
"..."
Cho dù nhà họ Tần có đủ chỗ, ông cũng không dám để cho nhà họ Tần nhúng tay vào, từng người một đều có tám trăm cái tâm nhãn, chuyện quan trọng như vậy mà để cho bọn họ làm hỏng mất.
"Ba người trong chuồng bò kia lên núi với cháu thì được nhưng thân phận của họ đặc biệt, cháu phải trông chừng cho kĩ, nếu như mất một người, đến lúc đó chú không bảo vệ được cháu đâu."
"Chú yên tâm đi, cháu sẽ dẫn anh trai cháu đi cùng, anh trai cháu to cao như vậy, chú còn sợ gì nữa?"
Nghĩ đến một thân cơ bắp của Tần Chính Kiệt, Tần Đại Giang yên tâm rồi.
Ra khỏi nhà đội trưởng, Tần Thư Duyệt liền về nhà tìm anh trai mình, lặp lại những lời mình đã nói với đội trưởng, Tần Chính Kiệt đầu óc đơn giản, chỉ biết rằng đây là việc tốt giúp đỡ bà con, sao có thể không đồng ý, chỉ có điều hơi xót cho em gái mình phải chịu khổ cùng trong thời tiết giá lạnh.
"Anh, anh đi thu dọn chăn màn, em đi thu dọn ít đồ đạc."
"Được."
Cái ba lô hành quân này, Tần Chính Kiệt rất thành thạo, chỉ vài cái là đã gói hai cái chăn bông lại rồi đeo lên vai, Tần Thư Duyệt lấy một số dụng cụ, bỏ vào trong gùi, lại bỏ thêm một cái nồi, từ trong không gian lấy ra gia vị và bột mì mà Tần Chính Kiệt đã mua hôm trước.
Thu dọn xong đến chân núi, đội trưởng vừa dẫn theo ba vị lão đồng chí trong chuồng bò đang đợi cô.
"Chính Kiệt, chú giao ba vị đồng chí này cho hai đứa, mặc dù vì chuyện thân phận của họ, không ai dám đến gần chuồng bò nhưng nhất định phải đưa họ về lành lặn đấy nhé?"
"Yên tâm đi chú, đảm bảo đưa về nguyên vẹn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất