70 Xuyên Thư: Không Làm Vai Phụ Chết Sớm
Chương 29: Tiểu Phú Bà (1)
Lúc Cố Giai tan tầm lại cho cô thêm 18 đồng nữa, còn cả một đống tiền lẻ.
Có thể là do thương lượng với Cố Giai từ sớm, sau khi tan tầm, Trương Tân Nguyệt cho Niệm Niệm một ít vải hoa vụn, còn có 20 đồng tiền.
Chị ấy nói đây là lòng thành của chị ấy với Cố Lâm. Chu Niệm Niệm nghĩ tới 18.5 đồng tiền lúc sáng, hẳn đó là tiền riêng của Cố Lâm.
Hiện tại chỉ riêng tiền Cố gia cho Chu Niệm Niệm đã có 110 đồng, cộng thêm may quần áo kiếm được 40 đồng, còn cả tiền bán đồ và trợ cấp xuống nông thôn, tổng cộng cô có 473.2 đồng, đúng là tiểu phú bà.
Còn hai ngày nữa là phải xuống nông thôn, Chu Niệm Niệm cũng đã chuẩn bị khá đủ đồ ăn, đồ dùng cũng phải mua thêm một chút.
“Ha, thím Cố, Niệm Niệm nhà thím vẫn phải xuống nông thôn đúng không?”
“Tôi nghe nói rất nhiều nữ thanh niên tri thức xuống nông thôn, vì không chịu khổ nổi mà gả cho đám nông dân không lấy được vợ ở nông thôn. Thím phải căn dặn Niệm Niệm nhà thím đó, đừng để sau này không về lại trong thành được.”
Tôn Đại Mai sát vách lại bắt đầu tác quái.
Lần này bà Cố chỉ nhìn bà ta một cái, cũng không nói thêm gì nhiều.
Từ trong giọng điệu của bà ta bà Cố nghe được bà ta không biết Lý Xuân Kiều đã đăng ký xuống nông thôn.
Bà Cố cũng không nói cho bà ta biết, để Lý Xuân Kiều đi rồi bà ta mới phát hiện mới thú vị.
Chu Niệm Niệm cũng không quan tâm tới bà ta, người như thế, mình càng quan tâm bà ta sẽ nhảy càng dữ dội hơn.
Ăn sáng xong, Chu Niệm Niệm lại xuất phát, lần này cô định đi mua giấy vệ sinh.
Hiện tại băng vệ sinh còn chưa phổ biến, hoặc có lẽ là đại đa số người đều chưa từng nghe tới tên thứ này.
Muốn mua băng vệ sinh phải tới cửa hàng hữu nghị, còn phải có phiếu ngoại hối, người thường vốn không thể nào mua được.
Hiện tại đại đa số người vẫn dùng đai kinh nguyện, còn là loại dùng đi dùng lại. Chu Niệm Niệm dùng không quen, muốn mua thêm một ít giấy vệ sinh lót bên trong.
Giấy vệ sinh thời này cũng không có màu trắng mà có màu hồng, rất thô ráp, dù vậy, nó cũng là đồ xa xỉ ở thời đại này, giá cũng không rẻ, 1 đồng chỉ có thể mua được 2 cuộn.
Còn có một loại giấy gọi là giấy đao, khá giống với loại giấy dùng cho sản phụ ở tương lai, nó càng thô ráp hơn, cũng không chắc chắn bằng.
Chu Niệm Niệm mua 10 đồng, 20 cuộn, lại mua thêm một ít giấy đao.
Xà phòng cô cũng mua 10 đồng, khăn mặt 10 cái, bàn chải đánh răng 10 cái, kem đánh răng 10 tuýp, kem bảo vệ da cũng mua 5 hũ.
Tuy Chu Mộc Lan đã chuẩn bị cho cô rồi, nhưng Chu Niệm Niệm muốn mua nhiều thêm một ít, dù sao xuống nông thôn rồi cũng không tiện mua đồ.
Tối về, Cố Giai lại đưa cho Chu Niệm Niệm hai cuộn giấy vệ sinh, cũng căn dặn cô không nên cho người khác xài, chờ thêm hai tháng nữa chị ấy sẽ nghĩ cách gửi thêm cho cô.
Tối hôm đó, Hàn Thạc tới Cố gia.
“Chú Cố, dì Chu, cháu nghe chủ nhiệm Vương nói Niệm Niệm được phân tới cùng chỗ với cháu, cháu ít hành lý, tới lúc đó để cháu cầm hành lý cho em ấy cho.”
Có thể là do thương lượng với Cố Giai từ sớm, sau khi tan tầm, Trương Tân Nguyệt cho Niệm Niệm một ít vải hoa vụn, còn có 20 đồng tiền.
Chị ấy nói đây là lòng thành của chị ấy với Cố Lâm. Chu Niệm Niệm nghĩ tới 18.5 đồng tiền lúc sáng, hẳn đó là tiền riêng của Cố Lâm.
Hiện tại chỉ riêng tiền Cố gia cho Chu Niệm Niệm đã có 110 đồng, cộng thêm may quần áo kiếm được 40 đồng, còn cả tiền bán đồ và trợ cấp xuống nông thôn, tổng cộng cô có 473.2 đồng, đúng là tiểu phú bà.
Còn hai ngày nữa là phải xuống nông thôn, Chu Niệm Niệm cũng đã chuẩn bị khá đủ đồ ăn, đồ dùng cũng phải mua thêm một chút.
“Ha, thím Cố, Niệm Niệm nhà thím vẫn phải xuống nông thôn đúng không?”
“Tôi nghe nói rất nhiều nữ thanh niên tri thức xuống nông thôn, vì không chịu khổ nổi mà gả cho đám nông dân không lấy được vợ ở nông thôn. Thím phải căn dặn Niệm Niệm nhà thím đó, đừng để sau này không về lại trong thành được.”
Tôn Đại Mai sát vách lại bắt đầu tác quái.
Lần này bà Cố chỉ nhìn bà ta một cái, cũng không nói thêm gì nhiều.
Từ trong giọng điệu của bà ta bà Cố nghe được bà ta không biết Lý Xuân Kiều đã đăng ký xuống nông thôn.
Bà Cố cũng không nói cho bà ta biết, để Lý Xuân Kiều đi rồi bà ta mới phát hiện mới thú vị.
Chu Niệm Niệm cũng không quan tâm tới bà ta, người như thế, mình càng quan tâm bà ta sẽ nhảy càng dữ dội hơn.
Ăn sáng xong, Chu Niệm Niệm lại xuất phát, lần này cô định đi mua giấy vệ sinh.
Hiện tại băng vệ sinh còn chưa phổ biến, hoặc có lẽ là đại đa số người đều chưa từng nghe tới tên thứ này.
Muốn mua băng vệ sinh phải tới cửa hàng hữu nghị, còn phải có phiếu ngoại hối, người thường vốn không thể nào mua được.
Hiện tại đại đa số người vẫn dùng đai kinh nguyện, còn là loại dùng đi dùng lại. Chu Niệm Niệm dùng không quen, muốn mua thêm một ít giấy vệ sinh lót bên trong.
Giấy vệ sinh thời này cũng không có màu trắng mà có màu hồng, rất thô ráp, dù vậy, nó cũng là đồ xa xỉ ở thời đại này, giá cũng không rẻ, 1 đồng chỉ có thể mua được 2 cuộn.
Còn có một loại giấy gọi là giấy đao, khá giống với loại giấy dùng cho sản phụ ở tương lai, nó càng thô ráp hơn, cũng không chắc chắn bằng.
Chu Niệm Niệm mua 10 đồng, 20 cuộn, lại mua thêm một ít giấy đao.
Xà phòng cô cũng mua 10 đồng, khăn mặt 10 cái, bàn chải đánh răng 10 cái, kem đánh răng 10 tuýp, kem bảo vệ da cũng mua 5 hũ.
Tuy Chu Mộc Lan đã chuẩn bị cho cô rồi, nhưng Chu Niệm Niệm muốn mua nhiều thêm một ít, dù sao xuống nông thôn rồi cũng không tiện mua đồ.
Tối về, Cố Giai lại đưa cho Chu Niệm Niệm hai cuộn giấy vệ sinh, cũng căn dặn cô không nên cho người khác xài, chờ thêm hai tháng nữa chị ấy sẽ nghĩ cách gửi thêm cho cô.
Tối hôm đó, Hàn Thạc tới Cố gia.
“Chú Cố, dì Chu, cháu nghe chủ nhiệm Vương nói Niệm Niệm được phân tới cùng chỗ với cháu, cháu ít hành lý, tới lúc đó để cháu cầm hành lý cho em ấy cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất