71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 22: Ảo thuật gia điên

Trước Sau
Cố Trường An nhìn về phía bên trái của màn hình bên trong cơ giáp.

Những con cừu đen ngơ ngác đã biến mất.

Không, nói như vậy không đúng.

Con cừu đen khổng lồ đang ngã trên đất lớn gấp 5 lần so với ban đầu, với 5 đầu và 20 chân.

Con cừu đen đang đi về phía nó thì lớn gấp sáu lần so với ban đầu, với 6 đầu và 24 chân.

Con sáu đầu đi đến cạnh con năm đầu, nằm xuống trên người nó, sau đó hai con cừu đen quái dị dần dần dung hợp với nhau.

Chúng hợp nhất thành một con quái vật khổng lồ với 11 đầu và 44 chân.

Nó di chuyển 44 chân và tiến về phía bán cầu bên kia, mỗi bước chân khiến thảo nguyên vỡ ra, khiến mặt biển rung chuyển.

Nó vẫn còn cách xa bán cầu còn lại, nhưng bán cầu còn lại đã bị ảnh hưởng - dường như cứ có hết trận động đất này đến trận động đất khác, động đất tuy nhỏ nhưng những ngọn núi phế liệu chồng chất lỏng lẻo này đang sụp xuống.

Và những con cừu trắng khổng lồ còn lại, ngay lúc đó, đều quay đầu lại đi về phía nó.

Một lỗ hổng đột nhiên xuất hiện, Don và Chamberlain suýt rơi xuống, đúng lúc đấy may mà Don phản ứng nhanh kéo Chamberlain lên.

Chamberlain nhìn lỗ hổng trông không thấy đáy, trong lòng ngập tràn sợ hãi, nói với Don, "Cảm ơn cậu."

Ngã xuống ở đây thì di thư lập tức có tác dụng rồi. Nhưng mà, Chamberlain lại nghĩ đến quái thú nhiều đầu trong màn hình truyền tin từ ong máy, tự sửa lại trong đầu - di thư nhất định có tác dụng rồi.

Don thì sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười, khoa trương hỏi, "Chamberlain tiên sinh, vậy thì, bây giờ anh có muốn tôi không?"

Người này đúng là lúc nào cũng có thể không đứng đắn được! Chamberlain nhẫn nại nghiến răng, hít sâu, quan sát tình hình hiện tại gần đó trong khi mặt đất đang rung lên liên tục vì những bước đi về phía trước của con quái vật.

Ngọn núi phế liệu gần đó vừa mới sụp, vô số mảnh vỡ rơi xuống đã chặn đường họ - như một bức tường chắn dày và cao.

Trong thiết bị truyền tin truyền đến tiếng cười nhẹ trêu chọc. Don vừa cười vừa trèo lên đống đổ nát, đứng từ trên cao vươn cánh tay máy của mình xuống, nói với giọng quan tâm, "Chamberlain tiên sinh, giả vờ đứng đắn sẽ không được người ta thích lắm đâu."

Chamberlain không định cãi nhau với con quỷ ấu trĩ này trước khi chết, chỉ lạnh nhạt hừ nhẹ một tiếng, lơ đi cánh tay máy của Pampas, điều khiển Nữ hoàng của mình tự leo lên.

Hắn tận mắt nhìn thấy con quái vật nhiều đầu đã đến nơi và bầy cừu trắng đang chạy về phía nó.

Trong thiết bị truyền tin truyền đến mệnh lệnh của đại tá Cố Trường An, "Chặn chúng nó lại, tiêu diệt từng con một."

Ba người đáp lại, "Rõ!"



Mặc dù đã hạ lệnh, cũng đã ngầm ăn ý phối hợp với Seryozha đuổi theo con cừu trắng gần nhất, nhưng trên thực tế, Cố Trường An không chắc liệu làm thế có ích gì hay không.

Điều gì sẽ xảy ra khi con quái vật khổng lồ hợp nhất với bầy cừu trắng một lần nữa? Nó sẽ tiếp tục lớn lên hay sẽ tách ra và sinh sản?

Liệu họ có sống sót?

Nhưng Cố Trường An biết, những người lính của Tiên phong doanh trên chiến trường sẽ không bao giờ đầu hàng nếu chưa chiến đấu, ngay cả khi họ không thể nhìn thấy cơ hội sống sót, họ vẫn sẽ chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng, không bao giờ từ bỏ.

Cố Trường An điều khiển Panda, Seryozha điều khiển Katyusha, hai cơ giáp giống như sói lớn đi săn từ hai bên sườn đuổi kịp cừu trắng, móng vuốt cơ học cắm chặt vào cơ thể của nó, đồng thời leo lên lưng nó.

Cừu trắng, kể từ khi bắt đầu chạy về phía con quái vật kia, không gầm lên cũng không mở miệng lần nữa để tung ra bất kỳ vòng tròn sáng nào.

Lúc này, bị hai cơ giáp leo lên lưng, cừu trắng này vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ tiếp tục chạy về phía quái vật.

Don và Chamberlain cũng gặp phải trường hợp tương tự.

Trong một tình huống nguy cấp đến mức tồi tệ, việc cừu trắng không phản ứng vẫn có vẻ rất kỳ lạ, nhưng con người đã phải chịu những cú sốc liên tục thì không có sức để phản ứng lại, họ chỉ được huấn luyện sử dụng cung tên để tấn công các điểm yếu của cừu.

Hai con cừu trắng khổng lồ lần lượt rơi xuống đất, biến thành những con cừu bằng đồng gỉ sét màu xanh lục.

Bọn họ y như đã huấn luyện tiếp tục đuổi theo mục tiêu kế tiếp của mình.

Theo sau một tiếng gầm lớn, hay đúng hơn là mười một tiếng gầm giận dữ, vô số vòng tròn sáng đen bay về phía bọn họ, nhanh đến mức có thể nhìn thấy những vệt màu đen theo đường di chuyển của chúng.

Giống như những hạt mưa dày đặc đập vào trái đất khô cằn trong các bộ phim tài liệu về thiên nhiên của Trái đất.

Bọn họ không có khả năng trốn.

Quá nhiều.

Bọn họ thậm chí chưa kịp có phản ứng gì, vòng tròn sáng đen đã bay đến trước mặt.

Don vô thức đẩy cơ giáp bên cạnh mình ra, nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cảm giác bị vòng tròn sáng đen cắn nuốt.

Lúc này, anh bất chợt nhớ lại quang cảnh của hành tinh Death mà anh đã thấy trong Conquest cách đây không lâu.

Màu xanh tương tự như màu của Trái đất, đồng cỏ và đại dương xinh đẹp tuyệt vời. Trước khi chết nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, có vẻ cũng không thiệt thòi lắm. Don hơi viển vông nghĩ, tiếc là anh chưa được chơi một trận bóng đá trên đồng cỏ, mà bóng thì đáng lẽ nên dùng đầu của mấy con cừu khổng lồ này mà đá.



Nhưng cả anh và cái này nhất thời đều dừng lại.

Bởi vì lúc Cố Trường An nhìn thấy Katyusha che phía trước Panda đang sắp bị vòng tròn sáng đen nuốt chửng, anh cuối cùng cũng quay ra giọng nói trong đầu đã trầm mặc từ lâu xin giúp đỡ, "Please!"

Tất cả, trong nháy mắt, trở nên im lặng tuyệt đối.

Cừu đen nhập lại thành một con quái vật, cả mười một cái đầu đều há miệng buồn cười, cừu trắng vẫn đang duy trì động tác chạy nhấc chân.

Cơ giáp của Chamberlain té ngã trên mặt đất, cánh tay máy đang duỗi về phía cơ giáp của Don; cơ giáp của Don thì đang chuẩn bị thân mật tiếp xúc với một vòng tròn sáng đen cách chỉ mấy cm.

Mà ở trước mắt Cố Trường An là bóng dáng kiên định bất di bất dịch của Katyusha.

Cố Trường An đã ướt đẫm mồ hôi - cái này là do phản ứng nghiêm trọng của kỳ động tình, đầu vẫn đau như muốn nứt ra bất cứ lúc nào, nhưng đến tận lúc này, Cố Trường An mới thả lỏng vai và lưng mình, không thể nào duy trì tư thế ngồi tiêu chuẩn được nữa.

Bây giờ, tạm thời, họ đã được cứu sống.

Quang cảnh im lặng tuyệt đối trước mắt cũng chứng minh, âm thanh kia không phải ảo giác, hơn nữa, nó lại còn có khả năng hơn hẳn con người.

"Cảm ơn," Cố Trường An chân thành nói cảm ơn, cũng không ngây thơ cho rằng không có cái giá nào phải trả. "Ta có thể làm gì cho ngươi?"

Cuộc sống của anh? Thể xác? Tinh thần?

Giọng nói kia cũng không lập tức trả lời.

Cố Trường An khôi phục dáng ngồi quân nhân nên có, vẫn tiếp tục căng thẳng trong khi chờ câu trả lời. Anh điều khiển Panda đi đến trước mặt Katyusha, nhanh chóng tính toán nơi tất cả các vòng tròn sáng đen sẽ rơi xuống, cố gắng đưa đồng đội của mình đến nơi an toàn trước khi giọng nói thất thường có thể làm bất cứ điều gì.

Panda ôm lấy eo Katyusha, kéo Katyusha về phía sau.

Vào lúc đó, giọng nói đó cuối cùng cũng xuất hiện trở lại, nhưng nó không nghe chán đời, thê lương và nặng nề như lúc đầu, cũng không kiêu ngạo và chói tai như lúc sau, mà chỉ là những từ ngữ lặp đi lặp lại một cách rập khuôn với giọng điệu máy móc.

"Tên tôi là Wolfgang Koenig, sinh ra ở vùng Ruhr của Đức, và tôi đã từng là một ảo thuật gia. Tôi là con người, và Laura Rosenberg là người yêu của tôi. Tôi yêu cô ấy rất nhiều và tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy. Mang cô ấy đi."

"Tên tôi là Wolfgang Koenig, sinh ra ở vùng Ruhr của Đức, và tôi đã từng là một ảo thuật gia. Tôi là con người, và Laura Rosenberg là người yêu của tôi. Tôi yêu cô ấy rất nhiều và tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy. Mang cô ấy đi."

"Tên tôi là Wolfgang Koenig, sinh ra ở vùng Ruhr của Đức, và tôi đã từng là một ảo thuật gia. Tôi là con người, và Laura Rosenberg là người yêu của tôi. Tôi yêu cô ấy rất nhiều và tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy. Mang cô ấy đi."

...

Cố Trường An nghiêm túc nhìn thoáng qua Katyusha, xoay người chạy như điên về phía Don và Chamberlain.

Câu nói lặp lại trong đầu anh nhuốm đầy tuyệt vọng và bi ai.

Giọng nói trong đầu anh lặp đi lặp lại khi Cố Trường An tháo xuống cung tên có phần vướng víu đặt nó xuống đất, kéo Pampas từng bước đến nơi an toàn trước khi di chuyển Nữ hoàng.

Nhưng Nữ hoàng đã bị một mảnh vỡ móc vào cấu trúc ở khuỷu tay lúc Chamberlain ngã xuống, nên Cố Trường An phải vật lộn kéo chúng ra.

Câu nói lặp lại trong đầu cuối cùng ngừng lại.

Giọng nói im lặng một lát, sau đó lại cất tiếng, không chút ngạo mạn chua ngoa.

Cố Trường An nghe được một câu hỏi khiến anh không biết phải trả lời thế nào.

"Rốt cục ngươi là cái gì?"

Giọng nói kia nghe không có vẻ tò mò, thay vào đó, nó nghe như có tâm tình phức tạp cảm thán một cái, "Ngươi là một thành viên của #####?"

Không đợi Cố Trường An trả lời, giọng nói kia lại tự lẩm bẩm, "Thế nhưng mà, ngươi vẫn còn nhớ được 'ta'. Vì sao chứ? Đây là một món quà lố bịch hay một tai nạn ngoài ý muốn đây? Buồn cười hơn nữa là, 'ta' cuối cùng vẫn y như cũ không thể hiểu được. Đủ lắm rồi. Thật sự đủ lắm rồi."

Mỗi lần nói ra từ "ta", giọng nói dường như không thể tiếp nhận, phải dừng lại một chút, giọng điệu cũng rất kỳ quái.

Cố Trường An cố gắng giải quyết đống mảnh vỡ hình móc câu, thấp giọng dò hỏi, "Ông Koenig, ông đã trải qua những gì? Ông có thể nói cho tôi biết không?"

Nghe xưng hô của Cố Trường An đối với mình, giọng nói đầu tiên cười nhẹ, sau đó tiếng cười càng lúc càng cao. Sau một tràng cười điên cuồng, giọng nói đó mới bắt đầu đáp lại Cố Trường An, nhưng lại không nói về chính mình: "Đối với Trái đất, sự xuất hiện và sinh sản của con người là một tai nạn nhỏ trong cuộc sống lâu dài của nó. Khi tài nguyên Trái đất cạn kiệt, con người vì sợ không thể tiếp tục tồn tại nên muốn rời khỏi Trái đất, bắt đầu hướng mắt về vũ trụ. Tuy nhiên, tất cả các nỗ lực được thực hiện thông qua các phương tiện công nghệ của con người đều bị tuyên bố là thất bại."

"Sự tuyệt vọng khiến nhân loại phát điên. Nhân loại bắt đầu điều tra những truyền thuyết cổ xưa được truyền lại trong nhiều nền văn hóa khác nhau, không thể phân biệt thật giả, đặc biệt là những câu chuyện về giao tiếp với người ngoài hành tinh, về việc người biến thành thần, về việc thần biến thành người, những chuyện xưa kiểu đó. Những người chuyên điều tra những câu chuyện này trở thành điều tra viên. Bọn họ có đặc quyền xuất nhập cảnh, chỉ cần có tư cách trở thành điều tra viên đều có thể đi vòng quanh thế giới không bị cản trở."

Giọng nói mang theo sự hối hận, "'Ta' là một ảo thuật gia thích truyện dân gian, thích tiểu thuyết trinh thám, thích du lịch vòng quanh thế giới. 'Ta' nghĩ không có công việc nào tốt hơn điều tra viên. 'Ta' đã ứng tuyển thành công vào vị trí điều tra viên, rồi bọn họ đưa cho 'ta' một bản sao của các ghi chú mà điều tra viên đã từ chức để lại, và một câu chuyện xưa bí ẩn."

"'Ta' đưa Laura, trợ lý và cũng là vợ của 'ta', bắt đầu một cuộc hành trình điều tra. 'Ta' không quan tâm đến ngày tận thế hay sự tồn vong của nhân loại, 'ta' chỉ muốn tận hưởng phong cảnh khắp thế giới với Laura cho đến lúc đó."

Nói đến đây, giọng nói lại im bặt.

Cố Trường An cuối cùng cũng gỡ được cấu trúc khuỷu tay của Nữ hoàng khỏi đống đổ nát. Anh kéo cơ giáp đi về phía chỗ Pampas đang đứng an toàn.

Cố Trường An muốn giọng nói tiếp tục, "Sau đó thì sao?"

Giọng nói vang lên trong tâm trí Cố Trường An, "Tại sao ta lại gặp ngươi? Tại sao đã đến được điểm cuối cùng rồi ngươi lại phải nhớ đến chuyện này? Tại sao? Tại sao ngươi lại không phải chứng kiến mọi chuyện!?"

Cố Trường An không thể bỏ qua sự ác ý đã trở lại trong giọng nói đó. Anh tăng tốc độ của mình, cố gắng kéo Nữ hoàng. Để đánh lạc hướng giọng nói, anh đáp, "Nhưng, Ông Koenig, tôi thật sự không hiểu ông đang nói về cái gì. Tôi là con người, và có lẽ tôi không nhớ những kỷ niệm thời thơ ấu của mình, nhưng tôi nhớ tất cả những gì mình đã trải qua lúc lớn lên. Tôi đảm bảo chắc chắn cuộc sống của mình có tồn tại."



Lúc anh nhận ra rằng mình không thể nhớ được tên của bất kỳ đứa trẻ nào, Cố Trường An đã rất hoảng sợ, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh vẫn nhớ rất nhiều đoạn ký ức ngắn thời thơ ấu, đặc biệt là mỗi ngày đấu tranh gian khổ từ trường quân sự đến Tiên phong doanh anh đều nhớ kỹ cả.

Cho nên, không nhớ được tên bọn nhỏ không thể là bằng chứng thiết thực để phủ nhận cả cuộc đời của anh được.

Lại càng không cần phải nói, anh đang trải qua phản ứng nghiêm trọng của kỳ động tình, nếu anh không phải Omega loài người, vậy thì tại sao anh lại phải trải qua cái thứ phiền phức này?

Giọng nói kia không đáp lại.

Cố Trường An cuối cùng cũng kéo được Nữ hoàng đến chỗ an toàn, lại đeo trường cung lên, chạy như điên về phía cừu trắng gần nhất.

Cố Trường An nói, "Ông Koenig, người ông yêu Laura cũng cũng giống ông..."

Không chờ Cố Trường An hỏi xong, giọng nói kia liền ngắt lời, "Ngươi có biết những kẻ sùng đạo Cơ Đốc rất sợ hãi việc tự sát không? Người nào tự sát sẽ không thể được cứu rỗi."

Trong một môi trường mà các chiến binh đều có nhiều tín ngưỡng khác nhau, để tránh xung đột, mọi người thường có hiểu biết nhất định về các tín ngưỡng khác nhau. Cố Trường An cũng không ngoại lệ.

Cố Trường An mở cung tên, nhắm vào hàm của con cừu trắng khổng lồ, "Tôi không biết nhiều về Cơ Đốc giáo, nhưng tôi vẫn biết điều này."

Giọng nói kia tràn ngập căm hận, tiếp tục, "Cô ấy sợ ta, hận ta. Cô ấy đi ngược lại đức tin của mình, tự sát để rời bỏ ta. Cô ấy phản bội ta."

Lại có một khoảng lặng ngắn nữa, sau đó, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó thú vị lắm, giọng nói cất tiếng, hết sức ý tứ xâu xa, ​​"Có ai đó yêu ngươi."

Cô Trường An không hiểu câu này.

Giọng nói kia như người bệnh hồi quang phản chiếu, đột nhiên có tinh thần hẳn lên.

"Ngươi biết không, con người càng nhìn thấy nhiều, họ càng phát điên, mà những người không điên, sẽ trở nên giống như 'ta'. Họ càng biết nhiều, họ càng bị 'nhiễm bệnh', bị 'xa lánh', cuối cùng không có sinh vật cấp thấp như con người nào có thể hiểu được họ. Họ rơi vào cô độc vĩnh viễn. Đây là cái giá của sự thật."

"Mọi thứ ngươi nhìn thấy trước mắt ngươi, những gì ngươi nghĩ rằng ngươi 'nhìn thấy', chỉ là những thứ đã được bộ não con người, bởi vì không thể thực sự hiểu được thông tin truyền lại từ mắt, xoắn và biến thành thứ mà con người có thể hiểu được."

"'Những con cừu khổng lồ'? Con người, những sinh vật thấp kém như vậy, thích tự lừa dối bản thân, thích tự an ủi bản thân đến mức buồn cười."

"Nhưng ngươi có tinh thần lực vượt xa con người. Ngươi thực sự có thể 'nhìn'."

Ác ý trong lời nói của giọng nói dày đặc đến mức có thể kết tủa thành chất rắn đen, "Khi ngươi thấy rõ bản thân mình là gì, khi ngươi hiểu được ngươi và hắn khác nhau, tình yêu của hắn dành cho ngươi cũng chỉ giống như một con kiến hò hét, một con vi khuẩn tự cảm động mà thôi."

"Hắn yêu ngươi, chắc chắn sẽ bị ngươi lôi kéo cùng nhìn xuống vực sâu, hắn cũng sẽ dần chạm đến sự thật. Khi hắn thấy rõ ngươi là một con quái vật, khi hắn nhận ra ngươi là #####, liệu hắn vẫn sẽ yêu ngươi?"

"Dựa vào cái gì mà ngươi được bảo vệ, dựa vào cái gì ngươi không cần chịu khổ?!"

Giọng nói kia đã hoàn toàn phát điên, âm thanh sắc bén như những mũi tên xuyên qua tai, lớn như một tảng đá đập vào sau đầu, "'Ta' là ảo thuật gia!"

"Tạo vật của #####, ta sẽ thực hiện một trò ảo thuật cuối cùng cho ngươi, tặng cho ngươi một món quà cuối cùng!"

"Hahahaha, ta sẽ dạy cho ngươi một câu cửa miệng, ngươi nhất định phải nhớ kỹ xảo biểu diễn đó."

"Xem đi!"

Cố Trường An bắn một mũi tên ánh sáng về phía con cừu trắng cuối cùng, rốt cục không chịu được đau đớn nữa, Panda không được điều khiển liền quỳ rạp xuống đất.

"Now you see me!"

Đây là một câu nói cố định mà tất cả các ảo thuật gia biểu diễn tiết mục tàng hình sẽ sử dụng, nhưng Cố Trường An đau đến mức không thể nghe thấy gì.

Nhưng anh nhìn thấy giữa không trung xuất hiện một thứ không thể miêu tả được.

Thứ đó rơi xuống, vọt vào mắt trái của Cố Trường An.

Đau đớn không tả nổi.

Cố Trường An, trước giờ đều có thể nhịn đau, phát ra một tiếng rên.

Cơn đau tưởng chừng như không bao giờ dứt, lan từ mắt xuống toàn thân, xâm lấn khắp tứ chi, xương cốt, ngay cả những đầu dây thần kinh nhỏ nhất cũng có thể cảm nhận được cơn đau này.

"Now you don't!"

"Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha-!"

Với một tiếng cười hoang dại, thứ đó hoàn toàn biến mất.

Cố Trường An mở mắt ra. Trong mắt anh không còn quái thú nhiều đầu, nhiều chân, không có cừu đồng gỉ sét xanh lục, không có bầu trời, không có đồng cỏ, không có nước biển xanh nhạt...

Chamberlain, Don và Seryozha vừa thấy mình ở chỗ này đột nhiên di chuyển đến chỗ khác, bọn họ thấy vòng tròn sáng đen đã rơi xuống đất, nhìn thấy không còn con cừu trắng nào sống sót, nhìn thấy con quái vật to lớn nhiều chân nhiều đầu gầm lên đi về phía họ.

Và kinh ngạc hơn những điều này, cùng lúc đó, bọn họ nghe thấy từ thiết bị truyền tin một tiếng khóc thê lương không giống như từ con người.

Seryozha thấy tim mình nhói lên, cậu liều mạng lao về phía Panda, "Đại tá!"

Tác giả có lời muốn nói:

Xin lỗi Cố đại tá (đau lòng) 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau