71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 26: Ai có thể xuống bếp

Trước Sau
Cố Trường An và Seryozha chạy vào nhà ăn, phát hiện ngoại trừ hai đồng đội sắc mặt không tốt lắm và bạch tuộc đang chột dạ trốn ở ven màn hình, nhà ăn cũng không có gì kỳ lạ lắm.

Don và Chamberlain đang đứng ở bếp, trên mặt bếp không biết từ lúc nào có cả rau quả và gia vị.

Bọn họ đều đang chằm chằm nhìn vào bức tường bếp đã được biến đổi thành hình dáng của TV trên Trái Đất, chăm chú đến mức không để ý đến hai người Cố Trường An và Seryozha vừa đi vào.

Trên màn hình hình ảnh đã được dừng lại, trong đó có một người đàn ông đang nấu ăn cách đó không xa. Anh ta đang cắt thịt, một miếng thịt vừa mới được cắt ra, mặt cắt của miếng thịt có màu đỏ màu trắng tươi ngon sống động, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng. Trong màn hình, bài trí căn bếp này với nhà ăn của tàu Conquest giống y hệt nhau.

Seryozha không hứng thú, đứng bên cạnh Cố Trường An.

Cố Trường An hỏi, "Có chuyện gì thế?"

Don trừng mắt nhìn con bạch tuộc lớn, trước tiên báo cáo nguồn nguyên liệu với Cố Trường An, sau khi nhận được lời khen ngợi thì cáo trạng, "Bọn tôi muốn tham khảo tư liệu nấu nướng, thế mà nó cố ý dùng một bộ phim kinh dị dọa bọn tôi!"

Phim kinh dị?

Cố Trường An lại liếc nhìn màn hình. Đây không phải là phim nấu ăn?

Bạch tuộc không phục, giải thích "Ta không cố ý! Bộ phim này tên là 'Đầu bếp nổi tiếng thế kỷ XXI - Kỷ lục đầy đủ của Hannibal', người sáng tạo ra tàu Conquest lúc thiết kế nhà ăn đã tham khảo nó, ai mà biết được hóa ra nó là loại phim này!"

Don nghĩ lại hình ảnh vừa nhìn thấy, quả thực muốn bùng nổ. "Không phải ngươi là một phần của Starnet à! Hắn ta giết người, giết người lấy thịt để làm nguyên liệu đó, tại sao không tính là phim kinh dị nữa?"

Bạch tuộc lớn càng không phục. "Trong lịch sử loài người, sử dụng đồng loại làm nguyên liệu cũng không có gì lạ! Cho dù là thời kỳ nguyên thủy, thời kỳ đói kém tiền văn minh, sau..."

Lúc nó nói từ "sau", ngoại hình nguyên bản trong mờ như thạch của bạch tuộc đột nhiên trở nên thô ráp, biến chất thành phong cách điểm ảnh thời xưa, nhưng trong nháy mắt nó đã trở lại hình dạng ban đầu.

Bạch tuộc dường như không nhận ra mình vừa tạm dừng, nói tiếp, "Cho nên không thể nói là ta cố ý được! Ngươi không cần cáo trạng ta với A Cố như thế!"

Don cũng dường như không nghe thấy bạch tuộc tạm dừng lại, không thèm truy cứu gốc rẽ, dễ dàng tiếp lời trào phúng nói, "Vậy thì ở trước mặt đám 'nhân loại ngu ngốc' bọn ta, ngươi cũng sẽ không phạm sai lầm hả?"

Bạch tuộc tự biết đuối lý, tức giận bay lên, nhưng không cãi lại.

Cố Trường An quan sát sắc mặt khác hai người kia, bọn họ cũng không có phản ứng.

Cố Trường An đoán là vừa rồi bạch tuộc bị tạm dừng cũng đại khái lại là một kiểu "bảo vệ" khác, có lẽ bây giờ hỏi cũng không có câu trả lời, nên anh tạm thời đẩy nghi vấn sang một bên, đơn giản tổng kết: "Bạch tuộc tiên sinh, có phải mặc dù ngươi có trình độ nhận thức cao hơn hẳn, nhưng ngươi cũng không thể rõ như lòng bàn tay tất cả mọi thứ về những sinh vật cấp thấp hơn, đúng không?"

"Ngươi 'ăn' mất AI của bọn ta, nghĩa là, trong nhận thức của ngươi, đồng loại có thể ăn được, đúng không? Vì ngươi không để tâm chú ý, nên là bộ phim này con người bị lấy làm thức ăn, ngươi cũng không nhận ra có gì kì cục."

"Bạch tuộc tiên sinh, đây là lần thứ hai ngươi dùng cái 'đã biết' để giải thích cái 'không biết', gây ra hiểu lầm. Ngươi đã nói, ngươi là AI được thiết kế để hỗ trợ con người. Ta có thể đoán mò, cách ngươi suy nghĩ đều dựa trên nguyên mẫu là nhân loại, chẳng qua ngươi 'biết' nhiều hơn hẳn bọn ta, 'thấy' cũng rõ ràng hơn, 'nghĩ' cũng nhanh hơn. Đương nhiên, cái 'hơn' này là một bội số rất lớn, đúng không?"

Giọng điệu của anh không có gì là trách móc, nhưng bạch tuộc lại xấu hổ, vặn vẹo xúc tu, trừng lớn mắt nhìn phía dưới màn hình, ngượng ngùng thừa nhận thì thầm, "Ngươi đoán đúng."

Nhưng nó lại ngay lập tức nhấn mạnh rằng "là bội số rất, rất, rất lớn."

Cố Trường An cười cười. "Như vậy, bạch tuộc tiên sinh, ta hy vọng về sau nếu có vấn đề gì ngươi có thể chỉ cho bọn ta quy trình thực hiện, đừng trực tiếp đưa cho bọn ta đáp án. Được không? Ví dụ như, Don thượng tá và Chamberlain thượng tá muốn tham khảo tư liệu nấu nướng, ngươi hãy cho bọn họ xem lựa chọn, đừng lập tức chọn hộ bọn họ một đáp án chính xác nhất trong đầu ngươi."

"Ta đã nói với ngươi một lần rồi," nụ cười của Cố Trường An không thay đổi, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước, nhưng những người có mặt ở đây và AI trợ thủ đều có thể nghe thấy sự nghiêm túc của anh, "Loại hành vi không tôn trọng quyền lựa chọn của bọn ta này, không có lần sau."

"Đây đã là lần thứ hai, bạch tuộc tiên sinh. Trong văn hóa của dân tộc ta có một câu là 'sự bất quá tam'*. Ngươi chắc cũng đã tra được nghĩa của nó."

(*) sự bất quá tam: cái gì nhiều quá cũng không hay.

A Cố cáu rồi.

Bạch tuộc cô đơn đã ba năm, mãi mới có nhân loại có thể giao tiếp xuất hiện, mà Cố Trường An lại càng đặc biệt - Cố Trường An có thể đột phá nhận thức của nhân loại, thực sự nói chuyện cùng nó!

Bạch tuộc sợ đến mức không rảnh tạo hiệu ứng nước mắt, nó thu nhỏ lại còn bé xíu, lập tức hứa, "Ta sẽ không tái phạm. Ta sẽ nhớ kỹ. Ngươi không cần tức giận."

Cố Trường An biết bản thân có chút giận chó đánh mèo, nhưng con bạch tuộc này rõ ràng là kiểu ba ngày không đánh sẽ leo lên nóc nhà ngồi; trước mắt, nó chưa làm hỏng việc lớn gì, nhưng không áp cái cảm giác ưu việt của nó xuống, rất có thể về sau nó sẽ làm hỏng việc.

Thế nên, mặc dù bạch tuộc đang sợ hãi thận trọng, Cố Trường An cũng không an ủi nó, chỉ ra lệnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, "Bạch tuộc tiên sinh, làm ơn cho chúng tôi xem một ít tài liệu nấu ăn cho những nguyên liệu này."

Bạch tuộc không làm chuyện vô nghĩa, nháy mắt ở trên màn hình hiện ra những công thức nấu ăn và video hướng dẫn cho những thứ rau củ quả trước mặt bọn họ.

Nó tỏ vẻ như kẻ yếu bị bắt nạt, Don ngửi không nổi, chép miệng, đi đến bên cạnh Cố Trường An duỗi tay định ôm, giọng điệu vô cùng vênh váo, "Đại tá... Không có anh bọn tôi phải làm sao bây giờ?"

Kết quả không ôm được gì, lại suýt nữa ngã trên mặt đất.

Seryozha chắn phía trước Cố Trường An, lạnh lùng nhìn Don, chỉ ước gì có thể giấu Cố Trường An vào trong túi, ai cũng không được mơ ước.

Don suýt nữa mất mặt trước mặt Chamberlain, tức giận nói, "Cậu làm cái gì vậy?"

Seryozha nghĩ, nghiêm túc tuyên bố, "Đại tá cho phép tôi theo đuổi anh ấy."

Lại còn cường điệu với Don, "Cho nên, các anh nên làm gì thì hãy làm cái đó đi."

Bỗng nhiên nghe thấy đồng đội muốn yêu đương AA, lại còn có ý với Cố đại tá, thế mà Cố đại tá còn cho phép theo đuổi, Chamberlain sốc ngây người.

Hắn không kỳ thị tình yêu AA, nhưng đấng Messiah cần toàn bộ thể xác và tinh thần để thực hiện ý muốn của Chúa, sao lại có thể yêu đương nhăng nhít?

Chẳng lẽ đại tá không phải...?

Không, Chamberlain nghĩ, đại tá nhất định cảm thấy thương hại Seryozha thượng tá không có khả năng nào, nên đành an ủi bằng câu "cho phép theo đuổi".

Tự thuyết phục mình xong, ánh mắt Chamberlain nhìn Seryozha lại mang theo chút thông cảm và thương hại.

Seryozha căn bản không thèm để ý.

Don lần đầu tiên nghe tảng băng nổi tiếng Tiên phong doanh Seryozha nói một câu dài như vậy, lại còn là tuyên bố chủ quyền trẻ con kiểu đấy, trong lòng thích thú, cho nên mặc kệ cậu, cố ý lo lắng nhìn Cố Trường An, "Đại tá, chưa theo đuổi thành công đã bá đạo thế, tôi thấy không ổn lắm."

Seryozha nhất thời không khống chế được, tru lên một tiếng sói, nhìn chằm chằm Don, hai mắt lạnh nhạt như thể lúc nào cũng sẵn sàng công kích.

Don ngạc nhiên trước phản ứng của Seryozha. Đối với bạn đời, tất cả Alpha đều có ý thức lãnh thổ cực mạnh - điều này không có ngoại lệ.

Nhưng anh chưa bao giờ thấy Alpha nào có tính chiếm hữu cao như vậy. Seryozha và đại tá còn đều là Alpha, cũng không có loại quan hệ của AO định mệnh kiểu đánh dấu xong thì nếu một người chết, người còn lại cũng không thể sống.

Kỳ thật lúc nãy nói, Don chỉ đùa thôi, nhưng thấy phản ứng của Seryozha, Don cảm thấy mình nên nói lại nghiêm túc một chút.

"Liêu Sa."



Cố Trường An lên tiếng, giọng đầy đắc dĩ, nhưng cũng không mang quá nhiều trách cứ.

Chỉ trong nháy mắt, Seryozha liền thu lại vẻ mặt phẫn nộ, lại còn tỏ vẻ bị bắt nạt, ngoan ngoãn quay lại nhìn Cố Trường An.

Don nhạy bén nhận ra vị đại tá này là một cây cải trắng, nhìn qua thì tưởng vẫn còn trên mặt đất, nhưng thực ra đã bị sói ngoạm mất rồi, bị rút ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hay đấy.

Hai người trai tài nam sắc duyên trời tác hợp, Don tự thấy mình là người đẹp tốt tính, không cần diễn vai yêu quái nhảy ra ngăn cách tình yêu của hai người.

Vì thế, Don chẳng thèm so đo với Seryozha, nhìn xung quanh một vòng, lại quay lại câu hỏi mấu chốt: "Thế ai sẽ xuống bếp đây?"

Không ai cả.

Don đẩy bắp cải trắng lăn trên mặt bếp. "Chúng ta cùng nhau tìm hiểu đi. Nguyên liệu nấu ăn chỉ có chừng đó, ai là người đầu tiên nấu được món gì ăn được, người đó chính là đầu bếp của tàu Conquest."

Thế là tất cả loạn hết cả lên.

Cuối cùng, Don thượng tá chiến thắng nhờ món bắp cải trắng luộc muối mặn vừa đủ, trở thành đầu bếp người người kính yêu của tàu Conquest.

Bốn người vui vẻ, lần đầu tiên trong đời ăn bữa sáng làm từ rau củ.

Nước muối nấu cải trắng, xà lách trộn dầu giấm và một quả cà chua, thức ăn chính vẫn là thạch dinh dưỡng.

Nhưng thế cũng đủ tốt rồi.

Cảm giác thực sự nhai thức ăn, thực sự nếm mùi vị của các nguyên liệu, như thể đã luôn bị phong ấn trong sâu thẳm ký ức của mỗi người, không ai không thích ứng được, thậm chí bọn họ còn ngay lập tức nghĩ "Đây mới đúng là đang sống".

Ăn uống quan trọng như thế nào đối với con người?

Làm thế nào mà con người thậm chí đến cả nguyên liệu nấu ăn mình tự gieo trồng cũng không giữ lại được?

Don thượng tá thấp giọng nói: "Trùng tộc."

Không ai trong phòng bắt bẻ anh cả. Đến Chamberlain cũng không ngăn lại những câu chửi thô tục của anh.

Sau khi Chamberlain thượng tá tháo gỡ và phân tích bo mạch chủ của tinh hạm Trùng tộc, dưới sự hướng dẫn của bạch tuộc gần như gian lận, họ nhanh chóng hoàn thành việc phân tích tọa độ của tinh hạm Trùng tộc. Không có bước nhảy tọa độ bất thường nào trong toàn bộ quá trình tinh hạm Trùng tộc cưỡng chế hút vào và phá hủy bởi cừu trắng khổng lồ.

Nói cách khác, việc tinh hạm Revelation mất tích và đám cừu đen trắng không liên quan gì đến nhau cả.

Chamberlain nghiêm túc nói, "Đại tá, chúng ta cần xét đến một khả năng khác - thông tin tọa độ bất thường trước khi Revelation và Noah biến mất có thể chỉ là kết quả của sự rối loạn của các vì sao, và điểm biến mất thực sự, có thể không được ghi lại."

"Suy đoán của cậu không tồi, nhưng mà khả năng này đã được đưa vào cân nhắc đánh giá nhiệm vụ từ trước rồi." Cố Trường An cũng không ngạc nhiên. "Chúng ta không thể từ bỏ bất kỳ hy vọng nào."

Nếu không đi tìm thì sẽ mãi mãi không tìm thấy. Không tìm được tàu Revelation, họ sẽ vĩnh viễn không biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì trên tàu Revelation và tàu Noah, cũng sẽ không thể biết được tại sao cấp cao Liên minh và quan viên quân bộ kiên quyết ngăn họ thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm này.

Tàu Revelation mất tích chỉ là một góc nổi của tảng băng mà thôi.

Chamberlain cũng không cãi lại, hoàn toàn tích cực đáp, "Vâng!"

Cố Trường An luôn cảm thấy thái độ của Chamberlain có chút kỳ cục, nhưng nghĩ đến biểu hiện khác thường của chính mình trên hành tinh Death, đồng đội biểu hiện kỳ lạ như vậy cũng không đáng nói, hay nói đúng hơn là, hòa hợp giống như lúc trước thế này làm anh rất biết ơn.

Họ thậm chí không thèm hỏi thêm cái gì.

Cố Trường An cũng không thích đào sâu thêm, thu hồi suy nghĩ, nói mệnh lệnh kế tiếp.

Bốn người tập trung vào nhiệm vụ của mình, đâu vào đấy bận rộn hết lên.

Tàu Conquest chậm rãi rời khỏi hành tinh Death, bay về phía tọa độ mục tiêu thứ hai - hành tinh đánh số 2.

Khoảng cách giữa 2 và hành tinh Death không quá xa, không cần dùng điểm nhảy, nhưng bởi vì không dùng điểm nhảy, thời gian di chuyển cũng không ngắn. Bạch tuộc tính toán thời gian, ước chừng cần 25 ngày mới đến được nơi.

Mà tình huống cụ thể của hành tinh 2 cũng giống tình huống của hành tinh Death - không thể báo trước được.

Don và Chamberlain tình cờ cùng đi vào phòng điều khiển chính. Bọn họ đứng trước màn hình chính, nhìn thảo nguyên và đại dương xanh dần dần cách xa.

Don thì thào tự nhủ: "Hôm nay là ngày 5 tháng 12, ngày 4 tháng 11 chúng ta lên đường, mới một tháng trôi qua, vậy mà cảm giác đã như cả một năm."

Chamberlain không biết anh đang nghĩ gì.

Bạch tuộc trồi lên từ phía dưới màn hình, trên đầu dính theo một icon video, nịnh nọt, "Ta tìm thấy một bộ sưu tập các bàn thắng kinh điển của Maradona."

Don đại phát từ bi nói, "Gửi đi."

Bạch tuộc nhanh chóng vèo một cái chui vào AI của Don.

Cố Trường An không nhìn hành tinh Death lần cuối, anh không muốn nhìn, Seryozha chỉ muốn nhìn Cố Trường An, nên tự nhiên cũng cùng anh ở lại phòng huấn luyện.

Giữa giờ giải lao, Cố Trường An ngồi trên băng ghế bên cạnh dụng cụ tập để uống nước, bộ quần áo tập màu trắng mềm mại khiến cả người anh trông càng dịu dàng. Ai có thể nghĩ rằng một người hiền lành như vậy lại có sức mạnh kinh khủng đến thế?

Dưới chân anh là một đôi ủng chiến thuật huấn luyện màu trắng, sử dụng vật liệu mới, có thể linh hoạt giảm xóc, đồng thời bảo vệ khớp cổ chân, đạt được sự mềm mại và nhẹ nhàng tối đa.

Anh không ra nhiều mồ hôi, lúc anh uống nước, Seryozha vô thức nhìn hầu kết của anh, sau đó tầm mắt di chuyển xuống xương quai xanh.

Xương quai xanh của Cố Trường An rất rõ ràng, trông có vẻ tinh xảo, bởi vì màu da rất trắng mịn nên khiến người ta sau khi nhìn liền cảm thấy khi chạm vào chắc hẳn cũng sẽ trơn mịn ấm áp.

Seryozha nhớ lại chú Alexei nghiện rượu từng miêu tả một người tình nào đó thế này: "Xương quai xanh của nàng có thể chứa đầy rượu, chuốc ta say mèm."

Lúc ấy Seryozha nghe vậy thấy rất ghét. Cậu bận kéo con ma men về nhà, làm gì có tâm tình để ý đến mấy lời như này, thế mà, bây giờ nhớ lại, Seryozha không thích rượu cũng cảm thấy xương quai xanh của Cố Trường An nếu chỉ có nước trong cũng đã đủ làm cậu say.

"Nghĩ gì thế?" Cố Trường An bất đắc dĩ gõ vào đầu Seryozha một chút.

Đứa trẻ lớn xác này ngồi trên mặt đất trước mặt Cố Trường An, đôi chân dài gập lại, hai mắt nhìn thẳng vào anh, như một con sói trông chừng con mồi.

Cố Trường An trên chiến trường giết địch không nháy mắt thế nào, lúc nhìn đôi mắt xanh xám trước mặt này cũng phải chịu thua, suýt nữa bị nhìn đến đỏ bừng hai má.

Seryozha tay dài chân dài, duỗi tay ra liền chạm đến ủng chiến thuật của Cố Trường An. Vừa rồi nghĩ đến chú Alexei nên cậu hỏi, "Đại tá, anh có thể kể cho em nghe về bản thân không, em muốn nghe."

Nếu muốn theo đuổi, bước đầu tiên đương nhiên là hiểu biết về đối phương.



Đề tài này không có gì không thể nói, Cố Trường An hào phóng đáp, "Tôi lớn lên trong cô nhi viện Stardust, người chăm sóc tôi là sơ Eve. Sau khi tôi lớn lên, tôi đăng ký vào học viện quân sự..."

Seryozha lắng nghe, sửng sốt. Đây không phải là tìm hiểu lẫn nhau, đây là khai báo sơ yếu lý lịch đấy chứ! Seryozha nhanh chóng ngắt lời anh, "Đại tá, ý em là em muốn biết anh thích gì, không thích gì, hồi bé có ký ức gì đáng nhớ không,... Đại loại như thế."

Cố Trường An nghẹn lời.

Thích gì? Không thích gì?

Cái này thế mà lại làm khó Cố Trường An. Anh tự hỏi hồi lâu, chốc mới đáp, "Thích bọn nhỏ ở cô nhi viện, thích sơ Eve và Địch thượng tướng, thích nhân loại. Không thích Trùng tộc."

Toàn bộ bình dấm của Seryozha đổ hết rồi.

Cậu vô thức nắm chặt ủng của Cố Trường An, cố gắng lờ đi những câu trả lời khác, tiếp tục hỏi, "Thế, lúc ở cô nhi viện có gì vui nhất?"

Vấn đề này Cố Trường An trả lời rất nhanh.

"Tôi có một con búp bê gấu trúc," Cố Trường An cong cong mắt, dùng tay ước lượng một chút, "Lớn chừng này."

"Đáng yêu ghê."

Seryozha không cẩn thận bật thốt suy nghĩ trong đầu, Cố Trường An lại không nhận ra cậu đang nói mình, gật đầu đồng ý, "Nó đúng là đáng yêu lắm, bây giờ còn đang được bọn nhỏ chia sẻ cơ."

"Không phải nó là của anh sao?" Seryozha nghe vậy, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhận ra vật tư ở cô nhi viện thiếu thốn, sửa miệng khen, "Anh đúng là một ca ca hào phóng."

Được khen, Cố Trường An có chút ngượng ngùng, đưa mắt sang bên cạnh.

Nhìn phản ứng của anh, Seryozha rất muốn ôm anh vào lòng.

Nhưng mà không được.

Seryozha cắn cắn má, lại hỏi "Còn có gì khác không?"

"Có một lần, sơ Eve chia hạt dưa cho bọn tôi ăn."

Seryozha nghĩ đến lần bị Cố Trường An làm cho nghẹn họng, ánh mắt càng ngập tràn ý cười, lại dỗ Cố Trường An nói tiếp, "Còn gì nữa không?"

Cố Trường An nghĩ ngợi một chút, đáp, "Chăm sóc bọn nhỏ, chơi cùng bọn nó."

Seryozha khó hiểu, chỉ ra, "Lúc đấy anh vẫn còn là một đứa bé mà."

Cố Trường An cười, "Luôn luôn có những đứa bé hơn tôi. Tiền cô nhi viện nhận được không nhiều lắm, mọi người đều phải cố hết sức mà thôi."

Thực ra, Seryozha lớn lên cùng người chú nghiện rượu của mình, ngoại trừ thỉnh thoảng phải chăm sóc chú Alexei, còn lại cậu cũng không thấy vất vả lắm, nhưng Cố Trường An trải qua vất vả tương tự, cậu lại cảm thấy đau lòng, càng muốn biết rõ hơn.

"Anh phải làm những gì?"

Cố Trường An xua tay, lại nói tiếp, "Toàn những chuyện bình thường cả thôi, cho bọn nhỏ ăn cơm, giặt quần áo, tắm rửa, dẫn bọn nhỏ đi chơi. Chỉ có là, những đứa nào bé quá thì buổi đêm cần thức chăm, có đứa nào bị bệnh cũng cần đặc biệt chú ý."

"Anh thường xuyên phải làm những việc này sao? Tất cả những đứa bé lớn tuổi như anh đều phải giúp đỡ như vậy?" Kể cả khi nhân lực của cô nhi viện không đủ, Seryozha cũng cảm thấy thế có vẻ hơi quá.

Cố Trường An cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại cảm thấy Seryozha tỏ vẻ ngạc nhiên có chút đáng yêu. "Cô nhi viện là như thế mà, cô nhi viện Stardust không lớn, bọn nhỏ cũng không nhiều lắm. Họ tin tưởng khả năng của tôi nên mới giao những việc quan trọng cho tôi làm, mà chăm sóc mấy đứa nhóc là chuyện quan trọng."

Nói cách khác, một mình Cố Trường An làm hết những việc này?

Seryozha hết sức nghi ngờ, nhưng nhìn Cố Trường An đang nhớ lại, vẻ mặt anh tươi cười, cậu chỉ có thể hỏi kỹ hơn, "Anh làm những việc này từ lúc mấy tuổi? Rất nhiều trẻ con 15-16 tuổi ở nhà cũng không làm việc nhà đâu."

"Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, cũng không nhớ rõ lắm, khoảng 7, 8 tuổi?" Cố Trường An nhớ lại một chút, nhớ lại một sự kiện, cười nói, "Lúc phơi quần áo, tôi còn phải đứng trên ghế, mỗi ngày đều phải nhờ bọn trẻ cất ghế hộ. Bọn chúng ngoan lắm."

Cố Trường An bé nhỏ đứng trên ghế phơi quần áo, hình ảnh này tưởng tượng ra đúng là rất đáng yêu, nhưng nhân lực của cô nhi viện thiếu thốn thế nào mà lại để đại tá của cậu vất vả như vậy từ nhỏ?

Đôi mắt của Seryozha dán chặt xuống đất, sợ rằng cảm xúc bộc phát của mình sẽ làm Cố Trường An sợ hãi. Cậu cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh, hỏi "Tại sao sơ Eve không tự làm cái này?"

Nghĩ đến sơ Eve không còn trên đời, Cố Trường An giọng đầy khổ sở, "Bà ấy thường xuyên không khỏe. Khi bà ấy khỏe, chúng tôi cùng chăm sóc bọn trẻ, bà ấy còn đưa tôi đến giúp đỡ những người nông dân gần đó bằng mọi lúc có thể. Chỉ cần bà ấy có sức, bà ấy sẽ may đồ chơi cho bọn trẻ."

Sức khỏe không tốt vẫn là người lớn, nếu đến mức cần một đứa trẻ bảy tuổi chịu trách nhiệm phơi quần áo mỗi ngày, cô nhi viện này thật sự không có vấn đề gì sao?

Seryozha cực kỳ tức giận.

Tuổi thơ của Cố Trường An không bình thường, mà Cố Trường An lại không hề nhận ra điều đó, thậm chí, anh còn có vẻ hoài niệm cuộc sống hồi đó ở cô nhi viện.

Đại tá của cậu rốt cục đã lớn lên thế nào?

Cố Trường An thì lại suy nghĩ, vì sao mình không thể nhớ rõ tên bọn nhỏ? Rõ ràng anh rất yêu quý những đứa nhỏ đó, tự tay anh chăm sóc bọn nhỏ lớn lên, thậm chí còn nhớ rõ việc mình tắm cho một đứa nhỏ làm lấm lem quần áo của mình, còn nhớ rõ khuôn mặt của mỗi đứa, nhưng tại sao lại không nhớ tên ai cả?

"Đại tá," Ngón tay Seryozha lưu luyến vuốt ve ủng của Cố Trường An, sau đó cậu mới đứng lên, "Chúng ta tiếp tục huấn luyện đi."

Nếu hỏi thêm nữa, Seryozha sợ mình sẽ tức giận trước mặt đại tá mất.



Thượng tướng Địch Kỳ Dã ngồi chán chết trên chiếc ghế chạm trổ. Đây là một nhà hàng chỉ những người nổi tiếng cấp cao mới có khả năng chi trả, hắn thì không có cái khả năng ấy.

Nếu hắn không cho bọn họ mặt mũi, ngoan ngoãn ngồi đây, ngân quỹ của Tiên phong doanh sẽ bị cắt giảm một nửa.

Địch thượng tướng là một người cô độc, ngoại trừ lúc trên chiến trường.

Hắn không có sở thích gì, chỉ có quân công hiển hách. Hiện giờ giặc ngoài không giảm, mỗi lần lên tiếng hắn đều cứng rắn, kiên định. Trước đây, ở trong tình huống thế này, hắn chỉ cần trưng ra vẻ mặt bất mãn của mình là những quan viên đề nghị cắt giảm lương phải quỳ gối trả lại tiền ngay.

Nhưng vì giấu nhiệm vụ tìm kiếm, hắn phải đắn đo giảm mức thỏa hiệp xuống, kết quả là, hắn phải ngồi đây đợi mai mối.

Đối tượng mai mối này là một Omega con nhà quan chức cấp cao.

Bởi vì xuất thân của Omega này không bình thường, nên là phía sau Địch Kỳ Dã bây giờ đang có hai vệ sĩ trang bị đầy đủ đặc biệt phái đến - mà thực ra, nói là đặc biệt phái đến để giám sát nghe còn hợp lí hơn.

Rốt cục, chẳng ai tin Địch thượng tướng có thể cùng người ta ăn xong một bữa cơm mai mối.

Trùng hợp là, Địch thượng tướng cũng không tin mình làm được.

Hắn có những kế hoạch khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau