[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 12:
"Mạn Mạn, nhà mình nghèo chăn ít, cũng không còn cách nào khác. Cả ngày mẹ bận rộn còn mệt hơn đàn ông, từ sáng đến tối chỉ lo kiếm miếng ăn nuôi cả nhà, kiếm không được vải và bông để may cho con cái chăn bông mới, thật là khổ cho Mạn Mạn của mẹ."
Nói rồi bà cũng hít mũi, lau vành mắt đỏ hoe.
Lương Mỹ Anh chưa bao giờ giấu con cái chuyện nhà nghèo không đủ ăn, không đủ chăn êm nệm ấm, không đủ quần áo, nói ra tiện thể tẩy não cho con cái, để chúng biết làm người làm mẹ vất vả thế nào, phải hiếu thuận với mẹ nhiều hơn.
Nếu theo đúng kịch bản mà hai mẹ con đã tập luyện trước đây, lúc này Tô Doanh hẳn phải nắm tay Lương Mỹ Anh, nhìn bà bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đau lòng nói:
"Mẹ ơi, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ, đợi con lớn lên kiếm được nhiều tiền, mua trâu lớn cày ruộng để mẹ không phải vất vả, mua cho mẹ thật nhiều vải và bông để may chăn bông lớn, không bao giờ để mẹ bị lạnh nữa."
Sau đó lại diễn một màn tình mẫu tử sâu nặng, tình cảm càng thêm gắn bó.
Lương Mỹ Anh sẽ nhân cơ hội nói tiếp:
"Mạn Mạn, con là đứa trẻ ngoan, trong thôn mình con là đứa hiếu thuận và hiểu chuyện nhất. Đợi có em trai, em trai sẽ là gốc rễ của nhà mình, con phải phụng dưỡng em trai thật tốt. Con xem, nhà nào không có con trai, người ta sẽ coi thường. Đội sản xuất bắt mình làm những việc nặng nhọc, chia cho những thứ tệ nhất, nhà cửa thì tồi tàn nhất..."
Nói rồi bà lại tiếp tục lau nước mắt:
"Những việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất đều bắt mẹ làm, hôm trước bón phân đào phân, hố phân vừa hôi vừa ghê, họ lại bắt mẹ xuống... ọe ọe..."
Lúc này nguyên chủ sẽ nhớ lại chuyện năm ngoái, vô cùng tức giận nói rằng mình nhất định phải cố gắng kiếm tiền, để mẹ được sống sung sướng, không để người ta bắt nạt, không ai được phép coi thường mình.
Nói xong chuyện đội sản xuất, Lương Mỹ Anh lại kéo câu chuyện về, chỉ trỏ vào gian nhà phía đông thì thầm nói xấu bà nội, chia rẽ tình cảm giữa con gái và bà nội.
Chẳng hạn như:
"Bà nội con độc ác lắm, mẹ ở cữ bà ấy còn cố tình mở cửa cho gió lạnh thổi vào, làm mẹ đau nhức xương cốt":
"Bà nội con là người lười biếng và tham ăn nhất trong thôn, nhà có đồ ăn ngon, bà ấy giấu trong phòng ăn vụng một mình, không cho con cháu ăn"; "Bà trẻ như vậy mà không chịu xuống đồng làm việc, bắt mẹ làm hết mọi việc, bông và vải bà giữ trong tay cũng không nỡ may chăn cho chúng ta, để Mạn Mạn của mẹ phải chịu lạnh." các kiểu các kiểu.
Sau đó nguyên chủ càng có ý kiến với bà nội, cảm thấy bà suốt ngày bắt nạt mẹ, giỏi lười chứ không bao giờ đi làm việc, mình nhất định phải hiếu thuận với mẹ, mẹ bảo làm gì thì làm nấy.
Nói rồi bà cũng hít mũi, lau vành mắt đỏ hoe.
Lương Mỹ Anh chưa bao giờ giấu con cái chuyện nhà nghèo không đủ ăn, không đủ chăn êm nệm ấm, không đủ quần áo, nói ra tiện thể tẩy não cho con cái, để chúng biết làm người làm mẹ vất vả thế nào, phải hiếu thuận với mẹ nhiều hơn.
Nếu theo đúng kịch bản mà hai mẹ con đã tập luyện trước đây, lúc này Tô Doanh hẳn phải nắm tay Lương Mỹ Anh, nhìn bà bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đau lòng nói:
"Mẹ ơi, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ, đợi con lớn lên kiếm được nhiều tiền, mua trâu lớn cày ruộng để mẹ không phải vất vả, mua cho mẹ thật nhiều vải và bông để may chăn bông lớn, không bao giờ để mẹ bị lạnh nữa."
Sau đó lại diễn một màn tình mẫu tử sâu nặng, tình cảm càng thêm gắn bó.
Lương Mỹ Anh sẽ nhân cơ hội nói tiếp:
"Mạn Mạn, con là đứa trẻ ngoan, trong thôn mình con là đứa hiếu thuận và hiểu chuyện nhất. Đợi có em trai, em trai sẽ là gốc rễ của nhà mình, con phải phụng dưỡng em trai thật tốt. Con xem, nhà nào không có con trai, người ta sẽ coi thường. Đội sản xuất bắt mình làm những việc nặng nhọc, chia cho những thứ tệ nhất, nhà cửa thì tồi tàn nhất..."
Nói rồi bà lại tiếp tục lau nước mắt:
"Những việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất đều bắt mẹ làm, hôm trước bón phân đào phân, hố phân vừa hôi vừa ghê, họ lại bắt mẹ xuống... ọe ọe..."
Lúc này nguyên chủ sẽ nhớ lại chuyện năm ngoái, vô cùng tức giận nói rằng mình nhất định phải cố gắng kiếm tiền, để mẹ được sống sung sướng, không để người ta bắt nạt, không ai được phép coi thường mình.
Nói xong chuyện đội sản xuất, Lương Mỹ Anh lại kéo câu chuyện về, chỉ trỏ vào gian nhà phía đông thì thầm nói xấu bà nội, chia rẽ tình cảm giữa con gái và bà nội.
Chẳng hạn như:
"Bà nội con độc ác lắm, mẹ ở cữ bà ấy còn cố tình mở cửa cho gió lạnh thổi vào, làm mẹ đau nhức xương cốt":
"Bà nội con là người lười biếng và tham ăn nhất trong thôn, nhà có đồ ăn ngon, bà ấy giấu trong phòng ăn vụng một mình, không cho con cháu ăn"; "Bà trẻ như vậy mà không chịu xuống đồng làm việc, bắt mẹ làm hết mọi việc, bông và vải bà giữ trong tay cũng không nỡ may chăn cho chúng ta, để Mạn Mạn của mẹ phải chịu lạnh." các kiểu các kiểu.
Sau đó nguyên chủ càng có ý kiến với bà nội, cảm thấy bà suốt ngày bắt nạt mẹ, giỏi lười chứ không bao giờ đi làm việc, mình nhất định phải hiếu thuận với mẹ, mẹ bảo làm gì thì làm nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất