[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác

Chương 18:

Trước Sau
Nghe Tô Doanh nói vậy, bà lão nhíu mắt liếc nhìn, suy nghĩ xem có phải Lương Mỹ Anh bảo đứa trẻ đến nói gì không, đoán là bà ta để ý đến bím tóc bà tết.

Bà ấy hừ một tiếng, cố ý nói lớn:

"Tiền đâu mà mua màu đỏ màu xanh?"

Lúc này hợp tác xã cung ứng chỉ có thể mua được màu đỏ và màu xanh, một xu mua một gói giấy.

Một xu cũng đắt!

Ai bỏ tiền ra?

Tất nhiên bà không nhắm vào Tô Doanh, hai bà cháu này cũng quen rồi, nói chuyện bóng gió, mượn chuyện đứa trẻ để nói móc nhau.

Bà đột nhiên hét lên một tiếng làm Tô Doanh giật mình, Tô Doanh sợ bà tiếp tục mắng người nên định bỏ đi.

Lúc này bà lão lại ném một thứ về phía cô.

Thứ đó lăn trên giường một vòng, lăn đến bên tay Tô Doanh, hóa ra là một quả táo đỏ lớn.

Tô Doanh ngẩn người, nhặt lên nắm trong tay nhỏ, nghi hoặc nhìn bà.



Bà lão mím môi nói thỏ thẻ:

"Con ăn đi."

Nếu là trước đây, nguyên thân có thứ gì cũng đều phải giao cho Lương Mỹ Anh.

Bây giờ Tô Doanh lại muốn tặng quả táo này cho Tuyết Mai, mặc dù chỉ có một quả hơi keo kiệt nhưng trước giờ đều là ăn của Tuyết Mai, đây là lần đầu tiên muốn tặng đồ cho Tuyết Mai.

Hơn nữa mình còn phải đến nhà cô ấy ở nhờ... Ôi, sao lại xuyên vào nhà người ta thế này.

Không đi không được, trong nhà không có chăn bông, cô không muốn bị đông chết nữa.

Cô và em gái ngủ cùng bố mẹ, bố mẹ ngủ giường đất trơ trọi đắp chăn, cô và em gái ngủ giường đất trơ trọi đắp chiếu. Chiếu không to, đắp ngang thì hai người hở chân, đắp dọc thì không đủ rộng, em gái ngủ còn không ngoan, giành chăn với cô.

Hơn nữa, Tô Hướng Đông và Lương Mỹ Anh hai người hoạt động vào ban đêm hết công suất, cô xuyên không đến đây mới có năm ngày, họ đã ứ hử ba đêm liên tiếp rồi.

Sự xấu hổ đó, Tô Doanh biết là đủ rồi.

Vì vậy, mặc dù ở nhờ nhà người khác hơi trơ tráo nhưng cô vẫn phải ở nhờ.

Cô hy vọng mình nhanh chóng lớn lên, sau này có thể tự làm chủ, cũng có thể báo đáp nhà Tuyết Mai.



"Cảm ơn bà nội." Cô theo thói quen nói lời cảm ơn.

Bà lão ngạc nhiên nhìn cô.

Tô Doanh trong lòng căng thẳng, ôi chao, mình quên mất, nguyên thân sẽ không nói những lời khách sáo như cảm ơn.

Cô vội vàng bắt chước hành động nhỏ của nguyên thân để che giấu rồi đi ra ngoài.

Đợi cô đi rồi, bà lão vỗ vỗ vai Nhị Muội đang ngồi ở bệ cửa sổ chơi rơm:

"Nhị Muội, chị con không bình thường."

Nhị Muội ngơ ngác nhìn bà: "Hả?"

Bà lão bực mình nói:

"Con không phát hiện ra mấy ngày nay chị con khác sao?"

Nhị Muội: "Khác thế nào?"

Bà lão không nhẹ không nặng đánh một cái vào đầu cô bé:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau