[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác

Chương 32:

Trước Sau
Thấy Tuyết Mai còn dám hung hăng với mình, Tráng Tráng càng được đà.

Tô Doanh thấy Liễu Thu Lan xấu hổ, cô còn xấu hổ hơn, song cứ giả vờ như mình không biết gì. Thấy chị em chúng sắp lại cãi nhau, cô vội ngăn Tráng Tráng lại, dỗ cậu bé:

"Tối không được ăn đường, trong răng sẽ có sâu, sâu ăn hết răng của em thì đừng hòng ăn đồ ngon nữa."

Tráng Tráng chớp đôi mắt đẹp đẽ:

"Thật ạ?"

Tô Doanh gật đầu:

"Đương nhiên là thật, chúng ta chơi trò thỏ con đi."

Cô giơ tay lên đặt trên đầu:

"Thỏ con, trắng phau phau, đôi tai dựng đứng, thích ăn cà rốt với rau xanh..."

Lúc này, đồ giải trí ít lắm, nhà không có đài phát thanh, không có tivi, bọn trẻ lại chưa đi học, thực sự không có gì để chơi cả. Một bài hát đồng dao đủ để chúng nói cả buổi.

Bài hát đồng dao này những đứa trẻ đều nghe rất lạ lẫm, vậy nên sự chú ý của Tráng Tráng và Tuyết Mai lập tức bị cuốn đi.



Sự xấu hổ của Liễu Thu Lan cũng do đó mà tan biến. Bà nghĩ chắc Mạn Mạn không biết bà không muốn cho bé ăn đường nên mới nói thế. Nếu không có người ngoài, chỉ cho con trai ăn đường mà không cho con gái ăn thì không sao nhưng trước mặt người ngoài thì hơi khó xử.

Liễu Thu Lan là người sĩ diện nhưng cũng rất thương con trai, sợ thằng bé khóc lóc sẽ hại sức khỏe. Bà thấy Mạn Mạn dỗ được Tráng Tráng vui vẻ, nói không cho ăn đường là không ăn đường, trong lòng rất kinh ngạc.

Lời ăn đường hại răng, trong nhà đã nói với Tráng Tráng mười nghìn lần nhưng cậu bé căn bản không nghe, thế mà lại nghe lời Mạn Mạn.

Liễu Thu Lan thấy con bé này hoàn toàn khác trước!

Hình như để con bé ngủ ở nhà mình cũng không phải chuyện gì không tốt, tâm trạng vốn chẳng mấy thoải mái của Liễu Thu Lan cũng tươi tỉnh hơn, bà bảo Tô Doanh ăn củ cải.

*Tác giả có lời muốn nói: Tráng Tráng: Mau lấy đường cho chị ăn đi!*

…Nhìn chung, ba mẹ Tuyết Mai là những người rất dễ gần và nhiệt tình, thêm nữa Tô Doanh không còn là trẻ con nữa, cô cố gắng tạo không khí nên mọi người ở cùng nhau rất vui vẻ.

Chăn của Tuyết Mai rất dày, cộng thêm chăn bông và quần áo bông của hai đứa, trẻ con sức khỏe tốt, cứ như vậy, ngủ được năm sáu ngày, đây là lần đầu tiên Tô Doanh được ngủ ngon lành và ấm áp.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông báo giờ 6 giờ reo lên, Phú Dân Hữu và Liễu Thu Lan ở phòng ngoài cũng thức dậy, bận rộn từ việc trong nhà đến ngoài ngõ.

Hôm nay là ngày họp chợ của xã, thế nào Phú Dân Hữu cũng phải đi, phải chuẩn bị thật sớm, ăn sáng xong là đi luôn.

Tô Doanh nghe thấy động tĩnh, ngủ gà ngủ gật được một lát thì nghe một tiếng "Tinh", biết là 6 giờ rưỡi nên cô lập tức đứng dậy mặc quần áo rất nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau