[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác

Chương 34:

Trước Sau
Bà ta trứt giận sang Nhị Mạn, hét sang phòng ngoài:

"Nhị Mạn, Nhị Mạn! Sao còn nằm trên giường? Suốt ngày ăn khỏe làm thinh, muốn nuôi đục nước à!"

Tô Doanh:... cách xa xôi mảnh lá của họ thật đáng kinh ngạc.

Đúng như dự đoán, trong phòng ngoài truyền đến tiếng bà Trương tức giận: "Đám gà chết tiệt, từ tối qua đến giờ cứ lóc cóc lóc cóc, không để người ta ngủ. Tuổi già sức yếu, cả ngày phải chịu cái tội này."

Một vợ một chồng họ ngày nào cũng xảy ra tình trạng cách xa mảnh lá và xô xát nhau.

Tô Doanh không thèm để ý, chỉ nói đi ôm cỏ giúp nấu cơm.

...

Lương Mỹ Anh tiến về hướng vườn rau trong khoảnh đất tự canh tác của gia đình để đào hai rễ rau bina. Bà ta cầm giỏ và mang theo cái xẻng nhỏ ra ngoài.

Ngày nay, khoảnh đất tự canh tác của từng gia đình còn nhiều hơn năm trước, trong nhà chỉ để lại một ít để trồng rau, khoảnh đất của nhà Tô nằm ở phía tây sau làng, gần bờ Tây Hà.

Khi bà ta đến đó, ông lão Tô đang rả phân bò, phân lừa trong vườn rau.

Ông lão Tô rảnh thì lại ra ngoài dạo chơi, chống gậy mang theo cái giỏ phân, gặp phân động vật gia súc là lại nhặt về.



Hai người gặp nhau.

Lương Mỹ Anh nói:

"Bố, lần trước bố nói tìm người vệ sinh nhà cửa, nhân tiện sửa chữa cửa, tìm thấy chưa bố?"

Nhà họ bị dột nước, mùa đông cần phải tu sửa, như vậy sang năm mới dùng được, ngoài ra cửa sổ, cửa ra vào cũng hư hỏng hết, cũng phải sửa chữa lại.

Ông lão Tô tính toán một chút:

"Đang tìm đấy thây, bố thấy thằng út họ Từ ở Đông Đoàn không tệ, vừa sửa được mái vừa làm được thợ mộc."

Tất nhiên, chỉ có thể sửa chữa tạm bợ, vì không phải thợ chuyên nghiệp.

Nhưng nếu tìm thợ xây chuyên tu sửa nhà, tìm thợ mộc chuyên sửa cửa thì phải trả hai phần tiền, lo cơm nước cho hai người, không lời.

Lương Mỹ Anh nghĩ ngợi:

"Từ Lão Tam có phải là thằng nhà Từ què không? Gầy trơ xương à?"

Ông lão Tô gật đầu.



Lương Mỹ Anh lập tức nói:

"Không được, nó gầy như que củi, làm ăn được gì chứ?"

Ông lão Tô gãi đầu, ngẫm lại cũng đúng:

"Vậy thì còn nhà họ Cao ở Cao Gia Doanh, nhà họ biết sửa nhà, biết mộc."

Lương Mỹ Anh lại nghĩ ngợi:

"Có phải nhà tên lưu manh đó không? Cao to lắm?"

Ông lão Tô ừ một tiếng:

"Tiếng tăm không tốt lắm, đúng là cao to nhưng vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì."

Lương Mỹ Anh nói: "Chính là hắn."

Ông lão Tô không nói gì, tiếp tục cúi xuống bón phân, vun vào luống rau bina, hai ngày nữa đắp lên một ít rơm, thân ngô cảnh, tránh bị đông cứng.

Ông thấy Lương Mỹ Anh đang đào rau bina, dứt khoát dùng xẻng đào hai xẻng, được khoảng mười mấy cây:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau