[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 40:
Thời đó đồ nhựa rất ít, hộp giấy cũng không có, trong nhà ngoại trừ một, hai cái hộp gỗ nhỏ, cũng không có loại vật đựng thích hợp nào khác để chứa kim chỉ. Nếu mà có loại hộp rơm này, đẹp mà rẻ, chắc chắn sẽ bán chạy lắm.
Giá của mũ rơm rất rõ ràng, thêm vào đó, ông cũng là người quen của Phó Dân Hữu nên đã lấy hết số mũ mà Tô Doanh mang đến.
Mặc dù bây giờ mới là mùa đông nhưng thời gian trôi qua nhanh lắm, qua Tết là trời nóng ran lên ngay.
Những chiếc mũ rơm mua về, ông cũng có thể để bà lão ở nhà may trước, đến lúc đó lên thành phố thử xem sao.
Người thành phố dùng lò sưởi nên những chiếc quạt mo này vẫn có thể dùng để quạt lò sưởi, cho nên mùa đông vẫn không cất đi.
Tổng cộng cũng không có nhiều đồ lắm, lão Vương lấy hết. Một cuộn độ hai mươi mét, xuống nông thôn thu thì hai mươi xu nhưng tự mình mang lên chợ bán thì có thể bán hai mươi hai, hai mươi ba xu, ông đưa hai mươi ba xu.
Tổng cộng hai cuộn, Tô Doanh được bốn mươi sáu xu.
Nhìn số tiền bốn mươi sáu xu này, Tô Doanh vô cùng sảng khoái.
Nếu là ở kiếp trước, đừng nói bốn mươi sáu xu, ngay cả một đồng tiền rơi trên đường, cô cũng lười nhặt.
Nhưng mà thời thế thay đổi, bây giờ đừng nói một đồng, ngay cả một xu cũng khiến cô phải mắt sáng lên.
Hiện tại có thể kiếm được tiền, Tô Doanh muốn quay về lên kế hoạch thật tốt.
Trước kia bà nội Trương chỉ đan để tự dùng hoặc cho người khác, rất hiếm khi bán, một là vì chúng cũng không phải là mặt hàng gì bán chạy, chỉ xuống nông thôn thu thì cũng không đáng, hai là vì đôi chân của bà Trương nhỏ, đi chợ không tiện, nhờ người khác bán thì bà cũng thấy không an tâm.
Bây giờ có thể để Tô Doanh thử xem, cũng là chuyện lần đầu tiên.
Tô Doanh vui không phải vì có thể kiếm được mấy xu, mà là có thể thông qua bà nội Trương để mở ra một con đường, sau này cô có thể hợp tác với bà nội để kiếm tiền.
Tất nhiên, trước hết bà phải đồng ý trả tiền cho cô theo thỏa thuận đã!
...
Mặc dù trời lạnh nhưng ba đứa vẫn rất phấn khởi.
Tô Doanh còn giúp Phó Dân Hữu và lão Vương bán đồ nữa, nhất là ở sạp của Phó Dân Hữu, những thứ mà ông bán đều là kim chỉ nên rất nhiều phụ nữ đến, khi có phụ nữ đến lựa đồ, Tô Doanh có thể thích hợp phát huy chút tác dụng, để những người chỉ tùy tiện xem cũng mua thêm được ít chỉ màu về, hoặc những người do dự không biết nên mua cái nào, sau khi nghe Tô Doanh nói thì cũng mua hai ba thứ về.
Cuối cùng Phó Dân Hữu phát hiện ra là vì có Tô Doanh ở đây nên ông lại bán được nhiều hơn hai đồng so với bình thường!
Giá của mũ rơm rất rõ ràng, thêm vào đó, ông cũng là người quen của Phó Dân Hữu nên đã lấy hết số mũ mà Tô Doanh mang đến.
Mặc dù bây giờ mới là mùa đông nhưng thời gian trôi qua nhanh lắm, qua Tết là trời nóng ran lên ngay.
Những chiếc mũ rơm mua về, ông cũng có thể để bà lão ở nhà may trước, đến lúc đó lên thành phố thử xem sao.
Người thành phố dùng lò sưởi nên những chiếc quạt mo này vẫn có thể dùng để quạt lò sưởi, cho nên mùa đông vẫn không cất đi.
Tổng cộng cũng không có nhiều đồ lắm, lão Vương lấy hết. Một cuộn độ hai mươi mét, xuống nông thôn thu thì hai mươi xu nhưng tự mình mang lên chợ bán thì có thể bán hai mươi hai, hai mươi ba xu, ông đưa hai mươi ba xu.
Tổng cộng hai cuộn, Tô Doanh được bốn mươi sáu xu.
Nhìn số tiền bốn mươi sáu xu này, Tô Doanh vô cùng sảng khoái.
Nếu là ở kiếp trước, đừng nói bốn mươi sáu xu, ngay cả một đồng tiền rơi trên đường, cô cũng lười nhặt.
Nhưng mà thời thế thay đổi, bây giờ đừng nói một đồng, ngay cả một xu cũng khiến cô phải mắt sáng lên.
Hiện tại có thể kiếm được tiền, Tô Doanh muốn quay về lên kế hoạch thật tốt.
Trước kia bà nội Trương chỉ đan để tự dùng hoặc cho người khác, rất hiếm khi bán, một là vì chúng cũng không phải là mặt hàng gì bán chạy, chỉ xuống nông thôn thu thì cũng không đáng, hai là vì đôi chân của bà Trương nhỏ, đi chợ không tiện, nhờ người khác bán thì bà cũng thấy không an tâm.
Bây giờ có thể để Tô Doanh thử xem, cũng là chuyện lần đầu tiên.
Tô Doanh vui không phải vì có thể kiếm được mấy xu, mà là có thể thông qua bà nội Trương để mở ra một con đường, sau này cô có thể hợp tác với bà nội để kiếm tiền.
Tất nhiên, trước hết bà phải đồng ý trả tiền cho cô theo thỏa thuận đã!
...
Mặc dù trời lạnh nhưng ba đứa vẫn rất phấn khởi.
Tô Doanh còn giúp Phó Dân Hữu và lão Vương bán đồ nữa, nhất là ở sạp của Phó Dân Hữu, những thứ mà ông bán đều là kim chỉ nên rất nhiều phụ nữ đến, khi có phụ nữ đến lựa đồ, Tô Doanh có thể thích hợp phát huy chút tác dụng, để những người chỉ tùy tiện xem cũng mua thêm được ít chỉ màu về, hoặc những người do dự không biết nên mua cái nào, sau khi nghe Tô Doanh nói thì cũng mua hai ba thứ về.
Cuối cùng Phó Dân Hữu phát hiện ra là vì có Tô Doanh ở đây nên ông lại bán được nhiều hơn hai đồng so với bình thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất