[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác

Chương 41:

Trước Sau
Đây là lượng hàng xuất ra đáng kinh ngạc, dù sao cũng toàn là những món đồ như kim chỉ, cúc áo các loại, một gói kim giá một xu, mua vài cái cúc thì phải mất một xu.

Sau buổi trưa, chợ bắt đầu vãn dần, những người bán hàng cũng đều thu dọn về nhà.

Trên đường về, Tô Doanh còn dạy Tuyết Mai và Tráng Tráng tính phép cộng trừ trong phạm vi dưới mười, giống như dạy chúng hát vậy.

Phó Dân Hữu kinh ngạc hỏi: "Mạn Mạn, ai dạy cháu làm toán thế?"

Thực ra chỉ là phép cộng trừ trong phạm vi mười thôi, dù không đi học cũng phải biết chứ, nhiều năm làm việc trong đội sản xuất thế nào cũng học được.

Chỉ là theo hiểu biết của ông về Tô Hướng Đông và Lương Mỹ Anh thì hai người họ không có vẻ gì là sẽ dạy con cái đâu.

Tô Doanh cười đáp:

"Chú ơi, cháu nghe các chú nói đó ạ."

Phó Dân Hữu thầm khen ngợi, không ngờ Mạn Mạn lại ham học như vậy, thông minh thật. Đáng tiếc là Lương Mỹ Anh sẽ không cho con gái đi học.

Vì cùng nhau bán hàng, cộng với việc Tráng Tráng rất thân thiết với Tô Doanh nên Phó Dân Hữu cũng thân thiện với cô bé hơn, trên đường đi ông chủ động kể về chuyện lấy hàng, bán hàng.

Ông ấy bàng hoàng nhận ra mình rất thích trò chuyện với cô bé này, không hề có cảm giác miễn cưỡng như khi dỗ dành trẻ con, ngược lại còn thấy thoải mái hơn so với việc nói chuyện với những người lớn như Tô Hướng Đông.



Thật kỳ lạ!

Tô Doanh cũng nhân cơ hội để hỏi thăm thêm một chút chuyện khác.

Phó Dân Hữu là người tốt nghiệp trung cấp, có biết chút chữ chứ không phải như đa số những người trong làng, mù chữ hoàn toàn.

Qua nhiều cách thăm dò, Tô Doanh phát hiện ra thế giới mà mình xuyên đến cũng gần giống với thế giới ở kiếp trước của cô, bây giờ là mùa đông năm 1981, vừa kết thúc cuộc vận động văn hóa cách mạng được vài năm nhưng lại không hoàn toàn giống, vì tên tuổi của những người lãnh đạo và một số thông tin khác có chút sai lệch so với kiếp trước.

Hiện tại công xã nhân dân vẫn chưa giải tán nhưng mô hình của đội sản xuất đã thay đổi, bắt đầu thực hiện khoán sản phẩm đến từng tổ, khoán đến từng nhóm.

Gia đình cô và gia đình Tuyết Mai ở chung một tổ, có tổng cộng bảy, tám mươi hộ, được chia một đầu trâu, một bộ nông cụ, phụ trách hơn một trăm mẫu đất trồng trọt, v.v...

Phó Dân Hữu là người có hoàn cảnh khá nhất ở trong tổ, còn Tô Hướng Đông thì kém nhất.

Thôi, người ta Phó Dân Hữu vừa làm nghề buôn bán nhỏ vừa không bỏ bê việc lên công đội sản xuất lấy công điểm, còn Tô Hướng Đông thì... Tô Doanh không muốn nói về ông ta, cái đồ khiến người ta đau đầu.

Qua cách đối xử trong ngày hôm nay, cô cảm thấy Phó Dân Hữu thật sự rất tốt.

Bắt đầu từ bây giờ, cô phải nghĩ cách làm ăn với Phú Dân Hữu để kiếm tiền!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau