[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 42: Anh Thợ Mộc Họ Cao
"Chị ơi, hát nữa đi."
Sắp tới nhà rồi, Tráng Tráng kéo tay Tô Doanh luyến tiếc không muốn buông.
Chị gái xinh đẹp, hát hay, tính tình lại tốt, so với Tuyết Mai thối tha kia tốt hơn nhiều.
Không biết có thể đổi sang nhà chị gái này được không!
Trên đường về, vừa hát vừa học đếm, có Tô Doanh làm cầu nối, ba đứa trẻ chơi khá hợp, ít nhất cặp chị em hay cãi nhau kia chỉ cãi nhau qua loa, không thực sự gây gổ xô sát mấy.
Tô Doanh:
"Chị phải về nhà ăn cơm, tối rồi qua chơi với em."
Sống nhờ nhà người ta, lại giúp con nhà người ta, Tô Doanh cũng khá vui vẻ, dù sao kiếp trước cô đã từng làm giáo viên, đối phó với mấy đứa nhóc nghịch ngợm, cô chỉ có một bộ bí kíp, dỗ dành trẻ con rất dễ.
Tráng Tráng kéo tay chị không chịu buông:
"Bố, mời chị về nhà mình ăn cơm đi."
Phú Dân Hữu cười cười: "Được, đi thôi."
Nhưng Tô Doanh không chịu, trăm bàn năn nỉ chào hỏi tạm biệt về nhà, còn nghe thấy Tuyết Mai và Tráng Tráng cãi cọ:
"Sao em vô duyên vô cớ thế, không thấy Mạn Mạn khó chịu à?"
"Khó chịu gì chứ, chị keo kiệt không cho chị ấy về nhà mình ăn cơm!"
"Em nói bậy, chị rất thích Mạn Mạn về nhà mình ăn cơm."
"Vậy sao chị không nói!" Tráng Tráng mặt dày mày dạn, giọng nói to đùng.
Tô Doanh đẩy cửa về nhà vẫn có thể nghe thấy hai chị em cãi lộn.
...
Vừa vào nhà đi đến bức tường bình phong, chị bỗng đụng phải một người, liền kêu á lên một tiếng.
Tô Doanh nhìn kỹ thì ra là một chàng trai cao lớn, khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt màu đồng, trên người mặc một chiếc áo bông rất mỏng, trông giống một chàng trai lực lưỡng nhiệt tình.
"Anh là ai?" Tô Doanh hỏi.
Đôi mắt của chàng trai không nhỏ nhưng lòng trắng chiếm tỷ lệ quá lớn, mắt đảo một cái như đang trợn mắt nhìn, rất giống Lương Mỹ Anh.
Anh ta không biết có chuyện gì vui vẻ khiến anh ta cười đến nỗi miệng sắp nứt toác đến tận mang tai.
Có phải là anh họ của cô không? Mặc dù trí nhớ của nguyên chủ khá tốt nhưng cô ấy lại hơi... mù mặt, đặc biệt với những người họ hàng mà cô ấy không thích, cô ấy không nhớ mặt,
"Chú là chú Cao, đến nhà cháu giúp sửa nhà." Anh thợ mộc họ Cao cười nói.
Sửa nhà mà anh vui sướng đến thế sao?
Tô Doanh liếc anh ta một cái rồi gọi đại một tiếng rồi chạy vào nhà.
Bầu không khí trong nhà có chút ngột ngạt, trái ngược hẳn với anh thợ mộc họ Cao kia.
Tô Doanh thầm nghĩ, đây là đánh nhau à? Sửa nhà thì đánh nhau làm gì?
Tô Hướng Đông vẫn nằm trên giường ở gian nhà phía đông, Lương Mỹ Anh và ông nội Tô mặt mày ủ rũ ngồi ở phòng khách nói chuyện sửa nhà, bà nội Trương ở gian nhà phía đông chửi bới:
Sắp tới nhà rồi, Tráng Tráng kéo tay Tô Doanh luyến tiếc không muốn buông.
Chị gái xinh đẹp, hát hay, tính tình lại tốt, so với Tuyết Mai thối tha kia tốt hơn nhiều.
Không biết có thể đổi sang nhà chị gái này được không!
Trên đường về, vừa hát vừa học đếm, có Tô Doanh làm cầu nối, ba đứa trẻ chơi khá hợp, ít nhất cặp chị em hay cãi nhau kia chỉ cãi nhau qua loa, không thực sự gây gổ xô sát mấy.
Tô Doanh:
"Chị phải về nhà ăn cơm, tối rồi qua chơi với em."
Sống nhờ nhà người ta, lại giúp con nhà người ta, Tô Doanh cũng khá vui vẻ, dù sao kiếp trước cô đã từng làm giáo viên, đối phó với mấy đứa nhóc nghịch ngợm, cô chỉ có một bộ bí kíp, dỗ dành trẻ con rất dễ.
Tráng Tráng kéo tay chị không chịu buông:
"Bố, mời chị về nhà mình ăn cơm đi."
Phú Dân Hữu cười cười: "Được, đi thôi."
Nhưng Tô Doanh không chịu, trăm bàn năn nỉ chào hỏi tạm biệt về nhà, còn nghe thấy Tuyết Mai và Tráng Tráng cãi cọ:
"Sao em vô duyên vô cớ thế, không thấy Mạn Mạn khó chịu à?"
"Khó chịu gì chứ, chị keo kiệt không cho chị ấy về nhà mình ăn cơm!"
"Em nói bậy, chị rất thích Mạn Mạn về nhà mình ăn cơm."
"Vậy sao chị không nói!" Tráng Tráng mặt dày mày dạn, giọng nói to đùng.
Tô Doanh đẩy cửa về nhà vẫn có thể nghe thấy hai chị em cãi lộn.
...
Vừa vào nhà đi đến bức tường bình phong, chị bỗng đụng phải một người, liền kêu á lên một tiếng.
Tô Doanh nhìn kỹ thì ra là một chàng trai cao lớn, khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt màu đồng, trên người mặc một chiếc áo bông rất mỏng, trông giống một chàng trai lực lưỡng nhiệt tình.
"Anh là ai?" Tô Doanh hỏi.
Đôi mắt của chàng trai không nhỏ nhưng lòng trắng chiếm tỷ lệ quá lớn, mắt đảo một cái như đang trợn mắt nhìn, rất giống Lương Mỹ Anh.
Anh ta không biết có chuyện gì vui vẻ khiến anh ta cười đến nỗi miệng sắp nứt toác đến tận mang tai.
Có phải là anh họ của cô không? Mặc dù trí nhớ của nguyên chủ khá tốt nhưng cô ấy lại hơi... mù mặt, đặc biệt với những người họ hàng mà cô ấy không thích, cô ấy không nhớ mặt,
"Chú là chú Cao, đến nhà cháu giúp sửa nhà." Anh thợ mộc họ Cao cười nói.
Sửa nhà mà anh vui sướng đến thế sao?
Tô Doanh liếc anh ta một cái rồi gọi đại một tiếng rồi chạy vào nhà.
Bầu không khí trong nhà có chút ngột ngạt, trái ngược hẳn với anh thợ mộc họ Cao kia.
Tô Doanh thầm nghĩ, đây là đánh nhau à? Sửa nhà thì đánh nhau làm gì?
Tô Hướng Đông vẫn nằm trên giường ở gian nhà phía đông, Lương Mỹ Anh và ông nội Tô mặt mày ủ rũ ngồi ở phòng khách nói chuyện sửa nhà, bà nội Trương ở gian nhà phía đông chửi bới:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất