[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 44:
Nước sôi mới đun sáng giờ vẫn còn trong phích.
Bà nội Trương lấy một quả trứng từ trong vại nhỏ ra, đập vào bát sứ thô, dùng đũa khuấy liên tục, sau đó đổ nước sôi vào, vừa đổ vừa khuấy, thế là một bát trứng đã hoàn thành.
Bà nội Trương lại múc một thìa nhỏ đường trắng đổ vào, khuấy đều:
"Lại đây Mạn Mạn, bà cho cháu ăn này."
Tô Doanh thầm vui thì ra mẹ con bất hòa, mà cô lại được hưởng lợi.
Tốt quá.
Cô vốn đã thấy khó chịu với việc Lương Mỹ Anh tẩy não mình, giờ đây mẹ chồng con dâu đánh nhau, cô là ngư ông đắc lợi.
Tô Doanh cầm chiếc bát sứ thô to uống từng ngụm nhỏ.
Lương Mỹ Anh nuốt nước bọt, hận không thể nhìn bà Trương chết ngay được, lại quay sang Tô Doanh cười dịu dàng:
"Mạn Mạn, con đi uống với bố con nhé."
Tô Doanh:... Thôi xin phép, nếu để bố cô uống một ngụm thì chắc là còn cái nịt.
Nhưng cô cũng không muốn làm mất lòng Lương Mỹ Anh, đành bưng bát đi đến gian nhà phía Tây, cô đi rất chậm, vừa thổi vừa uống, cố gắng uống hết khi đưa cho Tô Hướng Đông.
Lương Mỹ Anh vốn rất tốt với cô con gái lớn, chỉ có điều mấy hôm nay con bé này không biết điều, thậm chí còn bị bà nội Trương cho qua mặt nên cô ta tức lắm.
May mà con gái vẫn nghe lời mình, bảo cô đi cho bố uống thì cô vẫn nghe lời, bà ta đắc ý liếc bà nội Trương.
Bà nội Trương liếc xéo, hừ một tiếng rồi lại vào gian nhà phía đông.
Đồ thần kinh, đồ phế vật kia chẳng phải con trai của bà à?
Cô con gái thứ hai đang chơi với rơm rạ trên giường, ngửi thấy mùi trứng đánh tanh tanh thì thèm đến chảy cả nước miếng.
Bà nội Trương mắng:
"Tay bẩn mà cũng muốn ăn à? Sao lại không biết xấu hổ thế?"
Cô con gái thứ hai sợ quá, vội rút tay lại, cúi đầu sang một bên tiếp tục chơi rơm rạ.
Bà nội Trương nói:
"Chỉ biết chơi thôi, lớn thế rồi mà chẳng biết làm gì, xấu xí lại ngu ngốc mà cũng đòi ăn trứng, chẳng biết xấu hổ. Lại đây, bà dạy con thắt bím, học chút nghề."
Cô con gái thứ hai vội vàng chạy đến học với bà.
Trong nhà chính, Tô Doanh uống hết trứng đánh còn một chút, cô lại pha thêm nửa bát nước ấm rồi đưa cho Tô Hướng Đông:
"Cha uống trứng đánh này."
Tô Hướng Đông không khách sáo, cầm bát uống ừng ực, uống xong còn chép miệng: "Hơi nhạt."
Tô Doanh trợn mắt nhìn ông.
Bầu không khí trong nhà không mấy tốt lành, Tô Doanh định trốn ra ngoài nhưng đến cửa thì bị Lương Mỹ Anh chặn lại.
"Mạn Mạn, con giữ tiền chứ, bà ấy có đưa cho con không?"
Tô Doanh: "Có ạ."
Lương Mỹ Anh giơ tay ra: "Đưa cho mẹ nào."
Tô Doanh: "Bà nội bảo sẽ giúp con cất, đủ một đồng mới đưa cho con."
Bà nội Trương lấy một quả trứng từ trong vại nhỏ ra, đập vào bát sứ thô, dùng đũa khuấy liên tục, sau đó đổ nước sôi vào, vừa đổ vừa khuấy, thế là một bát trứng đã hoàn thành.
Bà nội Trương lại múc một thìa nhỏ đường trắng đổ vào, khuấy đều:
"Lại đây Mạn Mạn, bà cho cháu ăn này."
Tô Doanh thầm vui thì ra mẹ con bất hòa, mà cô lại được hưởng lợi.
Tốt quá.
Cô vốn đã thấy khó chịu với việc Lương Mỹ Anh tẩy não mình, giờ đây mẹ chồng con dâu đánh nhau, cô là ngư ông đắc lợi.
Tô Doanh cầm chiếc bát sứ thô to uống từng ngụm nhỏ.
Lương Mỹ Anh nuốt nước bọt, hận không thể nhìn bà Trương chết ngay được, lại quay sang Tô Doanh cười dịu dàng:
"Mạn Mạn, con đi uống với bố con nhé."
Tô Doanh:... Thôi xin phép, nếu để bố cô uống một ngụm thì chắc là còn cái nịt.
Nhưng cô cũng không muốn làm mất lòng Lương Mỹ Anh, đành bưng bát đi đến gian nhà phía Tây, cô đi rất chậm, vừa thổi vừa uống, cố gắng uống hết khi đưa cho Tô Hướng Đông.
Lương Mỹ Anh vốn rất tốt với cô con gái lớn, chỉ có điều mấy hôm nay con bé này không biết điều, thậm chí còn bị bà nội Trương cho qua mặt nên cô ta tức lắm.
May mà con gái vẫn nghe lời mình, bảo cô đi cho bố uống thì cô vẫn nghe lời, bà ta đắc ý liếc bà nội Trương.
Bà nội Trương liếc xéo, hừ một tiếng rồi lại vào gian nhà phía đông.
Đồ thần kinh, đồ phế vật kia chẳng phải con trai của bà à?
Cô con gái thứ hai đang chơi với rơm rạ trên giường, ngửi thấy mùi trứng đánh tanh tanh thì thèm đến chảy cả nước miếng.
Bà nội Trương mắng:
"Tay bẩn mà cũng muốn ăn à? Sao lại không biết xấu hổ thế?"
Cô con gái thứ hai sợ quá, vội rút tay lại, cúi đầu sang một bên tiếp tục chơi rơm rạ.
Bà nội Trương nói:
"Chỉ biết chơi thôi, lớn thế rồi mà chẳng biết làm gì, xấu xí lại ngu ngốc mà cũng đòi ăn trứng, chẳng biết xấu hổ. Lại đây, bà dạy con thắt bím, học chút nghề."
Cô con gái thứ hai vội vàng chạy đến học với bà.
Trong nhà chính, Tô Doanh uống hết trứng đánh còn một chút, cô lại pha thêm nửa bát nước ấm rồi đưa cho Tô Hướng Đông:
"Cha uống trứng đánh này."
Tô Hướng Đông không khách sáo, cầm bát uống ừng ực, uống xong còn chép miệng: "Hơi nhạt."
Tô Doanh trợn mắt nhìn ông.
Bầu không khí trong nhà không mấy tốt lành, Tô Doanh định trốn ra ngoài nhưng đến cửa thì bị Lương Mỹ Anh chặn lại.
"Mạn Mạn, con giữ tiền chứ, bà ấy có đưa cho con không?"
Tô Doanh: "Có ạ."
Lương Mỹ Anh giơ tay ra: "Đưa cho mẹ nào."
Tô Doanh: "Bà nội bảo sẽ giúp con cất, đủ một đồng mới đưa cho con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất