[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 50:
Đúng lúc này, Tráng Tráng và Tuyết Mai đoán được Tô Doanh sẽ đến nhà ngủ, cũng từ nhà bà chạy về tụ họp với cô.
Tuyết Mai thấy Tô Doanh rất vui, muốn dẫn cô đến Đông gian chơi.
Tráng Tráng chen vào giữa hai người, đẩy Tuyết Mai ra, cười tít mắt nói với Tô Doanh:
"Chị ơi, bên ngoài ao đóng băng rồi, mai mình đi trượt băng nhé."
Tô Doanh lấy ra hai quả táo tàu, định đưa cho hai đứa mỗi quả.
Tráng Tráng:
"Chị em không ăn đâu, chị ơi chị ăn đi."
Tuyết Mai cướp luôn quả táo tàu trong tay Tráng Tráng nhét cho Tô Doanh:
"Mạn Mạn, cậu ăn đi, táo tàu bổ máu, con gái mới ăn chứ con trai không cần ăn."
Tô Doanh: …
Tráng Tráng trừng mắt với Tuyết Mai một cái nhưng không phát cáu, ngược lại còn nói với Tô Doanh:
"Chị ơi chị ăn đi."
Tô Doanh lặng lẽ xé quả táo tàu đỏ lớn, bản thân ăn phần hột, phần cùi nhiều thịt nhét vào miệng Tráng Tráng.
Tráng Tráng ăn rất vui vẻ, khoe khoang với Tuyết Mai một cách đắc ý:
"Chị và em ăn một quả, chị và em thân hơn, đồ con bé khô quắt!"
Tuyết Mai dậm chân:
"Bố, bố xem thằng bé kìa!"
Không đợi Phó Dân Hữu nói gì, Liễu Thu Lan đang bận rộn rửa nồi rửa bát ở trong nhà bếp lên tiếng:
"Chị phải nhường em trai chứ."
Tráng Tráng cười đắc ý, Tuyết Mai bĩu môi tức giận.
Tráng Tráng chiếm được ưu thế, liền chạy đến bên Phó Dân Hữu nói:
"Bố, con muốn đặt một cái tên để gọi ở nhà."
Vừa rồi ở nhà bà nội, họ nói đến chuyện người họ hàng đưa con đi học rồi đặt tên ở nhà, Tráng Tráng cũng muốn đặt cho mình một cái.
Tuyết Mai: "Em còn bé tí, đặt tên để làm gì, còn lâu mới đi học. Đặt cho con một cái tên trước đi."
"Chị không được đi học, càng không được đặt tên."
Tráng Tráng hừ một tiếng, ngoảnh đầu lại cười với Tô Doanh:
"Chị ơi, để bố đặt cho chị một cái trước đi."
Tô Hướng Đông cười nói:
"Mạn Mạn có tên để gọi ở nhà, do ông nội đặt, gọi là Chiêu Đệ."
Tô Doanh: … Gọi cái quái gì mà Chiêu Đệ!!
Những cái tên kiểu Chiêu Đệ, Lai Đệ, Mộng Nam, Khánh Nam, Cải Nhi, Chuyển Nhi nghe mà chán ngắt!
Kiếp trước cô quen biết mấy cô gái tên như vậy, không ngoại lệ, cô nào cũng cảm thấy tên mình không hay, tự ti, né tránh, không thích người khác gọi tên mình hoặc nghĩ mọi cách để đổi tên.
Ví như Khánh Nam sau này đổi thành Khiết Nam.
Nhưng dù đã đổi tên thì cái bóng thời thơ ấu vẫn không xóa được, chắc chắn sẽ đeo đẳng cả đời.
Cô không muốn!
Phó Dân Hữu cười nói:
"Chiêu Đệ chỉ là tên trước kia, bây giờ làm gì còn gọi là Chiêu Đệ, lạc hậu rồi."
Những người trạc tuổi họ, có không ít cô gái tên Chiêu Đệ, Lai Đệ, đến 80 năm sau thì tên con gái cũng bắt đầu thay đổi.
Tráng Tráng kêu lên: "Hay là gọi là Doanh Doanh đi ạ. Con thấy Doanh Doanh hay hơn là Mạn Mạn ạ."
Tô Doanh: ( ⊙ o ⊙ ) Á!
Tuyết Mai cũng vỗ tay:
"Hay thật, Tráng Tráng đặt tên hay ghê."
Tráng Tráng lập tức khoác lên mình vỏ bọc của chuyên gia đặt tên, đắc ý dương dương:
"Cho chị một cái không mất tiền nha, gọi là Phó Hắc Muội."
Tuyết Mai liền tức giận dí thằng bé chạy té khói.
Tuyết Mai thấy Tô Doanh rất vui, muốn dẫn cô đến Đông gian chơi.
Tráng Tráng chen vào giữa hai người, đẩy Tuyết Mai ra, cười tít mắt nói với Tô Doanh:
"Chị ơi, bên ngoài ao đóng băng rồi, mai mình đi trượt băng nhé."
Tô Doanh lấy ra hai quả táo tàu, định đưa cho hai đứa mỗi quả.
Tráng Tráng:
"Chị em không ăn đâu, chị ơi chị ăn đi."
Tuyết Mai cướp luôn quả táo tàu trong tay Tráng Tráng nhét cho Tô Doanh:
"Mạn Mạn, cậu ăn đi, táo tàu bổ máu, con gái mới ăn chứ con trai không cần ăn."
Tô Doanh: …
Tráng Tráng trừng mắt với Tuyết Mai một cái nhưng không phát cáu, ngược lại còn nói với Tô Doanh:
"Chị ơi chị ăn đi."
Tô Doanh lặng lẽ xé quả táo tàu đỏ lớn, bản thân ăn phần hột, phần cùi nhiều thịt nhét vào miệng Tráng Tráng.
Tráng Tráng ăn rất vui vẻ, khoe khoang với Tuyết Mai một cách đắc ý:
"Chị và em ăn một quả, chị và em thân hơn, đồ con bé khô quắt!"
Tuyết Mai dậm chân:
"Bố, bố xem thằng bé kìa!"
Không đợi Phó Dân Hữu nói gì, Liễu Thu Lan đang bận rộn rửa nồi rửa bát ở trong nhà bếp lên tiếng:
"Chị phải nhường em trai chứ."
Tráng Tráng cười đắc ý, Tuyết Mai bĩu môi tức giận.
Tráng Tráng chiếm được ưu thế, liền chạy đến bên Phó Dân Hữu nói:
"Bố, con muốn đặt một cái tên để gọi ở nhà."
Vừa rồi ở nhà bà nội, họ nói đến chuyện người họ hàng đưa con đi học rồi đặt tên ở nhà, Tráng Tráng cũng muốn đặt cho mình một cái.
Tuyết Mai: "Em còn bé tí, đặt tên để làm gì, còn lâu mới đi học. Đặt cho con một cái tên trước đi."
"Chị không được đi học, càng không được đặt tên."
Tráng Tráng hừ một tiếng, ngoảnh đầu lại cười với Tô Doanh:
"Chị ơi, để bố đặt cho chị một cái trước đi."
Tô Hướng Đông cười nói:
"Mạn Mạn có tên để gọi ở nhà, do ông nội đặt, gọi là Chiêu Đệ."
Tô Doanh: … Gọi cái quái gì mà Chiêu Đệ!!
Những cái tên kiểu Chiêu Đệ, Lai Đệ, Mộng Nam, Khánh Nam, Cải Nhi, Chuyển Nhi nghe mà chán ngắt!
Kiếp trước cô quen biết mấy cô gái tên như vậy, không ngoại lệ, cô nào cũng cảm thấy tên mình không hay, tự ti, né tránh, không thích người khác gọi tên mình hoặc nghĩ mọi cách để đổi tên.
Ví như Khánh Nam sau này đổi thành Khiết Nam.
Nhưng dù đã đổi tên thì cái bóng thời thơ ấu vẫn không xóa được, chắc chắn sẽ đeo đẳng cả đời.
Cô không muốn!
Phó Dân Hữu cười nói:
"Chiêu Đệ chỉ là tên trước kia, bây giờ làm gì còn gọi là Chiêu Đệ, lạc hậu rồi."
Những người trạc tuổi họ, có không ít cô gái tên Chiêu Đệ, Lai Đệ, đến 80 năm sau thì tên con gái cũng bắt đầu thay đổi.
Tráng Tráng kêu lên: "Hay là gọi là Doanh Doanh đi ạ. Con thấy Doanh Doanh hay hơn là Mạn Mạn ạ."
Tô Doanh: ( ⊙ o ⊙ ) Á!
Tuyết Mai cũng vỗ tay:
"Hay thật, Tráng Tráng đặt tên hay ghê."
Tráng Tráng lập tức khoác lên mình vỏ bọc của chuyên gia đặt tên, đắc ý dương dương:
"Cho chị một cái không mất tiền nha, gọi là Phó Hắc Muội."
Tuyết Mai liền tức giận dí thằng bé chạy té khói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất