80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Chương 3: Ly Hôn Đi
“Ba ba, ba ba…”
Vừa há miệng ra thằng bé đã òa khóc nức nở, khiến cô nghe mà trái tim tan nát.
Trong trí nhớ của cô, hai đứa nhỏ đều trắng nõn đáng yêu, con đầu Lục Gia Hứa, năm nay năm tuổi, từ nhỏ tới lớn lại chẳng mở miệng nói chuyện gì mấy.
Nguyên chủ cả ngày cứ gọi thằng bé là người câm người câm, không đánh thì cũng mắng.
Mà con thứ tên Lục Gia Đình, năm nay ba tuổi, là một cậu bé bướng bỉnh, mỗi ngày cứ nhảy lên nhảy xuống khóc lóc ầm ĩ, cho dù nguyên chủ có đánh chửi thế nào thằng bé cũng không chịu thua, chỉ quyết tâm không nhận nguyên chủ là mẹ.
Giống như bây giờ, vừa quay đầu thấy Tần Tiểu Kiều đang đứng ở cửa, Tiểu Bảo đã sợ tới mắt tròn vo, há miệng hô lên.
“Không muốn bà, tôi không muốn bà, bà đi đi, bà là người phụ nữ xấu xa, mụ la sát, mụ la sát…”
“…”
Tần Tiểu Kiều chán nản. Rốt cuộc nguyên chủ có phải người hay không vậy? Ngược đãi trẻ nhỏ cũng thôi đi, sao bao nhiêu tội nghiệt cô phải gánh hết!
Cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, cô cũng không thể bỏ mặc đứa bé như vậy. Tiểu Bảo mới ba tuổi, còn chưa hiểu gì, từ nhỏ đã bị nguyên chủ ngược đãi như vậy, thằng bé có sợ hãi bài xích cô cũng là chuyện bình thường.
Cô liếc nhìn bốn phía, lại lấy ít giấy vệ sinh trên bàn tới, cẩn thận từng li từng tí giải thích.
“Tiểu Bảo đừng khóc, ba con ra ngoài rồi, chút nữa sẽ về ngay, đến, để mẹ lau nước mắt cho con…”
Tuy nói cô là người từng được tiếp xúc với nền giáo dục nước ngoài, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn, cũng không hiểu cách ở chung với trẻ nhỏ, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành.
Cô đi tới bên giường ngồi xuống, đang định giơ tay lên lau nước mắt cho Tiểu Bảo, lại bị cậu bé vừa la to vừa đánh tới:
“Bà đi đi! Bà già ác độc! Bà già ác độc!”
“Hít…”
Tần Tiểu Kiều không kịp phòng bị bị đánh trúng mắt, đau tới nước mắt cô chảy ra.
Cô vội xoa xoa mắt. Khi lại giương mắt nhìn sang, phát hiện Tiểu Bảo đã dùng cả tay lẫn chân bò tới góc giường, bàn tay nhỏ bé siết chặt lại, cả người co ro, vừa nước mắt lưng tròng hít hít mũi vừa sợ hãi nhìn chằm chằm cô.
Nếu đổi thành nguyên chủ, đoán chừng đối phương đã không nói hai lời trực tiếp đánh Tiểu Bảo một trận. Nhưng người đang ở đây hiện tại là Tần Tiểu Kiều cô.
Thấy Tiểu Bảo khóc tới khuôn mặt đỏ bừng lên, trái tim cô sắp mềm nhũn ra, thử xin lỗi cậu bé:
“Tiểu Bảo, xin lỗi con, trước đây mẹ đánh con là không đúng, mẹ bảo đảm sau này mẹ sẽ không bao giờ đánh con nữa có được không?”
Vẻ cảnh giác trên mặt Tiểu Bảo không hề biến mất, ngược lại cậu bé còn vì cô tới gần mà cả người lạn run, cuối cùng lại khóc thật lớn lên.
“Ba ba, ba ba, con muốn ba ba…”
Tần Tiểu Kiều sợ hết hồn, trong lòng tự nhủ đứa nhỏ này chỉ có chút ét như vậy, sao khi khóc lên lại mạnh mẽ hữu lực tới thế?
Cô luống cuống tay chân, mới vừa định đưa tay kéo đứa nhỏ lại, chợt sau lưng truyền tới một tiếng quát to.
“Tần Tiểu Kiều! Cô lại làm cái gì nữa!”
Tần Tiểu Kiều sợ tới độ hồn phách suýt bay mất tăm. Cô vội vã xoay người lại mới phát hiện Lục Phong Liệt đã đứng ở cửa từ lúc nào không rõ, hiện tại đang giận không kiềm được mà nhìn chằm chằm cô.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Bảo trên giường đã gào khóc lên: “Ba ba…” Vừa gọi cậu bé vừa bò thật nhanh xuống giường.
Sợ cậu bé ngã sấp xuống, cô lại vội đứng dậy muốn ngăn cản, nhưng bị Lục Phong Liệt bước nhanh tới đẩy ra.
Vừa há miệng ra thằng bé đã òa khóc nức nở, khiến cô nghe mà trái tim tan nát.
Trong trí nhớ của cô, hai đứa nhỏ đều trắng nõn đáng yêu, con đầu Lục Gia Hứa, năm nay năm tuổi, từ nhỏ tới lớn lại chẳng mở miệng nói chuyện gì mấy.
Nguyên chủ cả ngày cứ gọi thằng bé là người câm người câm, không đánh thì cũng mắng.
Mà con thứ tên Lục Gia Đình, năm nay ba tuổi, là một cậu bé bướng bỉnh, mỗi ngày cứ nhảy lên nhảy xuống khóc lóc ầm ĩ, cho dù nguyên chủ có đánh chửi thế nào thằng bé cũng không chịu thua, chỉ quyết tâm không nhận nguyên chủ là mẹ.
Giống như bây giờ, vừa quay đầu thấy Tần Tiểu Kiều đang đứng ở cửa, Tiểu Bảo đã sợ tới mắt tròn vo, há miệng hô lên.
“Không muốn bà, tôi không muốn bà, bà đi đi, bà là người phụ nữ xấu xa, mụ la sát, mụ la sát…”
“…”
Tần Tiểu Kiều chán nản. Rốt cuộc nguyên chủ có phải người hay không vậy? Ngược đãi trẻ nhỏ cũng thôi đi, sao bao nhiêu tội nghiệt cô phải gánh hết!
Cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, cô cũng không thể bỏ mặc đứa bé như vậy. Tiểu Bảo mới ba tuổi, còn chưa hiểu gì, từ nhỏ đã bị nguyên chủ ngược đãi như vậy, thằng bé có sợ hãi bài xích cô cũng là chuyện bình thường.
Cô liếc nhìn bốn phía, lại lấy ít giấy vệ sinh trên bàn tới, cẩn thận từng li từng tí giải thích.
“Tiểu Bảo đừng khóc, ba con ra ngoài rồi, chút nữa sẽ về ngay, đến, để mẹ lau nước mắt cho con…”
Tuy nói cô là người từng được tiếp xúc với nền giáo dục nước ngoài, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn, cũng không hiểu cách ở chung với trẻ nhỏ, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành.
Cô đi tới bên giường ngồi xuống, đang định giơ tay lên lau nước mắt cho Tiểu Bảo, lại bị cậu bé vừa la to vừa đánh tới:
“Bà đi đi! Bà già ác độc! Bà già ác độc!”
“Hít…”
Tần Tiểu Kiều không kịp phòng bị bị đánh trúng mắt, đau tới nước mắt cô chảy ra.
Cô vội xoa xoa mắt. Khi lại giương mắt nhìn sang, phát hiện Tiểu Bảo đã dùng cả tay lẫn chân bò tới góc giường, bàn tay nhỏ bé siết chặt lại, cả người co ro, vừa nước mắt lưng tròng hít hít mũi vừa sợ hãi nhìn chằm chằm cô.
Nếu đổi thành nguyên chủ, đoán chừng đối phương đã không nói hai lời trực tiếp đánh Tiểu Bảo một trận. Nhưng người đang ở đây hiện tại là Tần Tiểu Kiều cô.
Thấy Tiểu Bảo khóc tới khuôn mặt đỏ bừng lên, trái tim cô sắp mềm nhũn ra, thử xin lỗi cậu bé:
“Tiểu Bảo, xin lỗi con, trước đây mẹ đánh con là không đúng, mẹ bảo đảm sau này mẹ sẽ không bao giờ đánh con nữa có được không?”
Vẻ cảnh giác trên mặt Tiểu Bảo không hề biến mất, ngược lại cậu bé còn vì cô tới gần mà cả người lạn run, cuối cùng lại khóc thật lớn lên.
“Ba ba, ba ba, con muốn ba ba…”
Tần Tiểu Kiều sợ hết hồn, trong lòng tự nhủ đứa nhỏ này chỉ có chút ét như vậy, sao khi khóc lên lại mạnh mẽ hữu lực tới thế?
Cô luống cuống tay chân, mới vừa định đưa tay kéo đứa nhỏ lại, chợt sau lưng truyền tới một tiếng quát to.
“Tần Tiểu Kiều! Cô lại làm cái gì nữa!”
Tần Tiểu Kiều sợ tới độ hồn phách suýt bay mất tăm. Cô vội vã xoay người lại mới phát hiện Lục Phong Liệt đã đứng ở cửa từ lúc nào không rõ, hiện tại đang giận không kiềm được mà nhìn chằm chằm cô.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Bảo trên giường đã gào khóc lên: “Ba ba…” Vừa gọi cậu bé vừa bò thật nhanh xuống giường.
Sợ cậu bé ngã sấp xuống, cô lại vội đứng dậy muốn ngăn cản, nhưng bị Lục Phong Liệt bước nhanh tới đẩy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất