80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Chương 32: Tìm Được Việc
Nghe thấy tiếng nói chuyện, Tần Tiểu Kiều giương mất lên, thấy một người phụ nữ trung niên đeo mắt kính đang đi về phía bên này.
Đối phương cắt tóc ngắn gọn gàng chỉnh tề, vừa nhìn đã biết đây là phần tử tri thức.
“Cô tên là…”
“Tiểu Kiều.”
“Cô tới để xin làm phiên dịch?”
Chị Vương quan sát Tần Tiểu Kiều từ trên xuống dưới, cũng không từ chối ngay.
“Trước đây cô từng ra nước ngoài du học?”
Đời trước Tần Tiểu Kiều đã từng đi, nhưng không thể nói chuyện này ra được, vì thế cô nói lảng sang ý khác:
“Em có chút thiên phú ngôn ngữ, học vài năm đã biết.”
“Ha ha ha…” Phía sau truyền tới tiếng cười vang.
“Cô ta sẽ không cho rằng tiếng Anh là tiếng địa phương đó chứ? Học vài năm đã biết?”
Chị Vương cũng không cảm thấy cô gái trước mắt biết tiếng Anh thật, nhưng vẫn giương ánh mắt cảnh cáo mọi người.
Chị Vương cũng không hỏi nhiều thêm nữa, xoay người rút một cuốn sách ngoại ngữ trên giá sách qua, đưa tới: “Cô đọc thử xem.”
Tần Tiểu Kiều bình tĩnh tự nhiên mở trang đầu tiên ra bắt đầu đọc.
Tiếng Anh giọng Mỹ tiêu chuẩn, phát âm rõ ràng vô cùng dễ nghe. Nơi nên đọc lướt thì đọc lướt, nơi cần nhấn mạnh thì nhấn mạnh, giọng trầm bổng du dương, có thể nói là hoàn mỹ.
Tất cả mọi người đều ngây ra, mấy người vừa chế giễu cô cũng nhỏ giọng xì xào.
“Không phải cô ta đang đọc linh tinh đấy chứ?”
Không có ai trả lời, chỉ có chị Vương còn đang đắm chìm trong âm giọng trầm bổng của cô thật lâu mới hoàn hồn lại.
Chị Vương không còn lạnh nhạt như trước mà vô cùng vui vẻ vỗ tay:
“Đọc tốt lắm, trước mắt chúng tôi cần phiên dịch một số tư liệu với tài liệu lịch sử, nếu cô có thể đảm nhiệm, nhuận bút dễ bàn.”
Vào niên đại này, tuy Tiếng Anh đã thành môn học bắt buộc nhưng mọi người học chủ yếu là vì ứng phó thi cử.
Mặc kệ là hiện tại hay là tương lai, người học tiếng anh đều dễ yếu phần nghe đọc cùng với phát âm.
Tần Tiểu Kiều có thể phát âm tiêu chuẩn như vậy đã đủ khiến chị Vương phải lau mắt mà nhìn.
“Không cần phiên dịch thử vài đoạn ngay tại đây ạ?”
Dù sao thì việc cô cần làm cũng là phiên dịch, không phải đọc tiếng Anh.
“Không cần, tôi tin tưởng cô.”
Chị Vương từ chối, cũng không phải vì chị ấy tin tưởng Tần Tiểu Kiều thật, mà vì nếu Tần Tiểu Kiều không thể phiên dịch được thì không trả lương là xong.
Nếu để Tần Tiểu Kiều ở lại đây làm thử sẽ lãng phí thời gian của mọi người.
Tần Tiểu Kiều để sách xuống, lại cẩn thận hỏi: “Em có thể mang tài liệu lịch sử về nhà dịch không? Đợi khi dịch xong em lại mang tới đây.”
Chị Vương sửng sốt: “Cô không định làm toàn thời gian?”
Tần Tiểu Kiều lắc đầu, hơi ngượng ngùng: “Trong nhà em còn con nhỏ, không thể làm toàn thời gian được.”
Mọi người xôn xao. Trông cô gái này còn trẻ như vậy mà đã có con rồi?
Ăn mặc lại bình thường như thế, rốt cuộc cô học được tiếng Anh từ chỗ nào vậy?
Không chỉ có bọn họ hiếu kỳ, ngay cả chị Vương cũng rất hiếu kỳ. Nhưng đây là chuyện riêng của người ta, đương nhiên không thể gặng hỏi được.
Đối phương cắt tóc ngắn gọn gàng chỉnh tề, vừa nhìn đã biết đây là phần tử tri thức.
“Cô tên là…”
“Tiểu Kiều.”
“Cô tới để xin làm phiên dịch?”
Chị Vương quan sát Tần Tiểu Kiều từ trên xuống dưới, cũng không từ chối ngay.
“Trước đây cô từng ra nước ngoài du học?”
Đời trước Tần Tiểu Kiều đã từng đi, nhưng không thể nói chuyện này ra được, vì thế cô nói lảng sang ý khác:
“Em có chút thiên phú ngôn ngữ, học vài năm đã biết.”
“Ha ha ha…” Phía sau truyền tới tiếng cười vang.
“Cô ta sẽ không cho rằng tiếng Anh là tiếng địa phương đó chứ? Học vài năm đã biết?”
Chị Vương cũng không cảm thấy cô gái trước mắt biết tiếng Anh thật, nhưng vẫn giương ánh mắt cảnh cáo mọi người.
Chị Vương cũng không hỏi nhiều thêm nữa, xoay người rút một cuốn sách ngoại ngữ trên giá sách qua, đưa tới: “Cô đọc thử xem.”
Tần Tiểu Kiều bình tĩnh tự nhiên mở trang đầu tiên ra bắt đầu đọc.
Tiếng Anh giọng Mỹ tiêu chuẩn, phát âm rõ ràng vô cùng dễ nghe. Nơi nên đọc lướt thì đọc lướt, nơi cần nhấn mạnh thì nhấn mạnh, giọng trầm bổng du dương, có thể nói là hoàn mỹ.
Tất cả mọi người đều ngây ra, mấy người vừa chế giễu cô cũng nhỏ giọng xì xào.
“Không phải cô ta đang đọc linh tinh đấy chứ?”
Không có ai trả lời, chỉ có chị Vương còn đang đắm chìm trong âm giọng trầm bổng của cô thật lâu mới hoàn hồn lại.
Chị Vương không còn lạnh nhạt như trước mà vô cùng vui vẻ vỗ tay:
“Đọc tốt lắm, trước mắt chúng tôi cần phiên dịch một số tư liệu với tài liệu lịch sử, nếu cô có thể đảm nhiệm, nhuận bút dễ bàn.”
Vào niên đại này, tuy Tiếng Anh đã thành môn học bắt buộc nhưng mọi người học chủ yếu là vì ứng phó thi cử.
Mặc kệ là hiện tại hay là tương lai, người học tiếng anh đều dễ yếu phần nghe đọc cùng với phát âm.
Tần Tiểu Kiều có thể phát âm tiêu chuẩn như vậy đã đủ khiến chị Vương phải lau mắt mà nhìn.
“Không cần phiên dịch thử vài đoạn ngay tại đây ạ?”
Dù sao thì việc cô cần làm cũng là phiên dịch, không phải đọc tiếng Anh.
“Không cần, tôi tin tưởng cô.”
Chị Vương từ chối, cũng không phải vì chị ấy tin tưởng Tần Tiểu Kiều thật, mà vì nếu Tần Tiểu Kiều không thể phiên dịch được thì không trả lương là xong.
Nếu để Tần Tiểu Kiều ở lại đây làm thử sẽ lãng phí thời gian của mọi người.
Tần Tiểu Kiều để sách xuống, lại cẩn thận hỏi: “Em có thể mang tài liệu lịch sử về nhà dịch không? Đợi khi dịch xong em lại mang tới đây.”
Chị Vương sửng sốt: “Cô không định làm toàn thời gian?”
Tần Tiểu Kiều lắc đầu, hơi ngượng ngùng: “Trong nhà em còn con nhỏ, không thể làm toàn thời gian được.”
Mọi người xôn xao. Trông cô gái này còn trẻ như vậy mà đã có con rồi?
Ăn mặc lại bình thường như thế, rốt cuộc cô học được tiếng Anh từ chỗ nào vậy?
Không chỉ có bọn họ hiếu kỳ, ngay cả chị Vương cũng rất hiếu kỳ. Nhưng đây là chuyện riêng của người ta, đương nhiên không thể gặng hỏi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất