80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Chương 59: Sao lại biết tiếng Anh?
Cùng lúc đó, Tần Tiểu Kiều đã chạy vào phòng ngủ, ngồi trên chăn đệm rồi mà trong lòng vẫn còn run sợ.
Tên nhóc kia sẽ không nhận ra điểm gì bất thường chứ?
Trong lúc cô hối hận không thôi, Lục Phong Liệt dẫn theo hai đứa nhỏ đẩy cửa đi vào. Thấy cô đang sầu mi khổ kiếm, vẻ mặt hai cha con hết sức đặc sắc.
Chỉ có Đại Bảo vẫn mặt không biểu cảm, hệt như không nhìn thấy cô, máy móc lại thuần thục cởi giày lên giường.
“Mụ la sát, bà tới đây làm gì?”
Tiểu Bảo vừa mở miệng đã nói ra mấy lời khiến người ta tức giận.
Tần Tiểu Kiều giương cằm lên, đắc ý nói: “Đương nhiên là tới ngủ.”
Tiểu Bảo tức tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cậu bé ôm chặt cổ cha, nghiêng người sang chôn mặt vào trong lồng ngực cha, còn xoay đầu qua lầm bầm nói nhỏ:
“Tôi ngủ với cha, không thèm ngủ với bà!”
Tần Tiểu Kiều chỉ muốn chọc tức thằng nhóc nghịch ngợm này một chút, cũng không nghĩ nhiều, còn đang diễu võ dương oai nói:
“Con tưởng mẹ muốn ngủ với con sao? Nghĩ đẹp quá nhỉ, mẹ muốn ngủ với cha con, ai kêu mẹ là vợ của cha con đâu!”
Cô chớp chớp hàng mi hình lá liễu, vẻ mặt rất sinh động chọc Tiểu Bảo giận tới mức suýt nữa bật khóc.
“Bà không thể ngủ với cha! Bà không thể!”
“Mẹ có thể, mẹ có thể!”
Tần Tiểu Kiều dương dương đắc ý, còn đứng dậy, chỉ vào đệm chăn dưới đất nói:
“Ha, cái này là mẹ chuẩn bị cho con với Đại Bảo, đêm nay con với anh con ngủ ở đây, mẹ ngủ với cha mấy đứa!”
“Không muốn, tôi không muốn!”
Thấy Tần Tiểu Kiều như đứa bé mà tranh quyền sở hữu mình với Tiểu Bảo, trên mặt Lục Phong Liệt không có cảm xúc gì, nhưng trong đôi mắt sâu không lường được kia lại có thêm vài phần cưng chiều.
Cũng không biết là cưng chiều Tiểu Bảo hay cưng chiều Tiểu Kiều.
“Cha, con muốn ngủ với cha, ngủ với cha!”
Tiểu Bảo ôm chặt Lục Phong Liệt không chịu buông tay, còn tủi thân trừng Tần Tiểu Kiều vài lần.
Sau khi trận chiến tranh đoạt của hai mẹ con tạm dừng, Lục Phong Liệt tiến lên đặt Tiểu Bảo xuống giường, lại nhìn Tần Tiểu Kiều, hỏi:
“Sao lại thế này?”
Lúc đầu anh vốn đã cao to, phòng ngủ lại không rộng rãi như cô tưởng tượng, trên đỉnh đầu chính là bóng đèn điện.
Ánh sáng chiếu từ đỉnh đầu xuống, Lục Phong Liệt vừa to lớn vừa cao ngất, nửa gương mặt bị bóng tối che khuất, chỉ có thể thấy được đường viền đại khái, càng làm nổi bật nét tuấn lãng của anh.
Tần Tiểu Kiều nhìn tới xuất thần, mãi tới khi Lục Phong Liệt nhíu mày lại hỏi…
“Hửm?”
Giọng trầm thấp gợi cảm vô cùng, Tần Tiểu Kiều không nhịn được đỏ mặt già lên, vì tránh bị anh phát hiện khác thường, cô luống cuống ngồi xuống, làm bộ sửa sang lại chăn đệm dưới đất.
“Không phải Tiểu Sơn đang ngủ phía ngoài à? Em sợ nó biết việc chúng ta chia phòng ngủ. Tuy em biết anh đã quyết tâm muốn ly hôn, nhưng chẳng phải hiện tại còn chưa ly hôn ư?”
“Lỡ bị em trai em phát hiện rồi nó lại nói cho cha mẹ biết, hai ông bà ầm ĩ lên, sợ là chúng ta sẽ không ly hôn được.”
Giọng cô rất thành khẩn, nếu nghe kỹ có thể nhận ra cô nói mấy lời này hoàn toàn là vì nghĩ cho Lục Phong Liệt.
Nếu đổi thành trước đây, nói không chừng Lục Phong Liệt sẽ vui sướng không biết tả sao cho siết, cuối cùng cũng có thể được tự do rồi.
Nhưng hiện tại, khi những lời này bay ra từ trong miệng Tần Tiểu Kiều, trong lòng anh lại nghẹn uất, khó chịu, khiến sắc mặt anh không còn thoải mái như trước.
Tần Tiểu Kiều còn tưởng anh phản đối việc mình nằm ngủ dưới đất, trong lòng căng thẳng, tranh thủ đứng dậy cười cười xấu hổ.
Tên nhóc kia sẽ không nhận ra điểm gì bất thường chứ?
Trong lúc cô hối hận không thôi, Lục Phong Liệt dẫn theo hai đứa nhỏ đẩy cửa đi vào. Thấy cô đang sầu mi khổ kiếm, vẻ mặt hai cha con hết sức đặc sắc.
Chỉ có Đại Bảo vẫn mặt không biểu cảm, hệt như không nhìn thấy cô, máy móc lại thuần thục cởi giày lên giường.
“Mụ la sát, bà tới đây làm gì?”
Tiểu Bảo vừa mở miệng đã nói ra mấy lời khiến người ta tức giận.
Tần Tiểu Kiều giương cằm lên, đắc ý nói: “Đương nhiên là tới ngủ.”
Tiểu Bảo tức tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cậu bé ôm chặt cổ cha, nghiêng người sang chôn mặt vào trong lồng ngực cha, còn xoay đầu qua lầm bầm nói nhỏ:
“Tôi ngủ với cha, không thèm ngủ với bà!”
Tần Tiểu Kiều chỉ muốn chọc tức thằng nhóc nghịch ngợm này một chút, cũng không nghĩ nhiều, còn đang diễu võ dương oai nói:
“Con tưởng mẹ muốn ngủ với con sao? Nghĩ đẹp quá nhỉ, mẹ muốn ngủ với cha con, ai kêu mẹ là vợ của cha con đâu!”
Cô chớp chớp hàng mi hình lá liễu, vẻ mặt rất sinh động chọc Tiểu Bảo giận tới mức suýt nữa bật khóc.
“Bà không thể ngủ với cha! Bà không thể!”
“Mẹ có thể, mẹ có thể!”
Tần Tiểu Kiều dương dương đắc ý, còn đứng dậy, chỉ vào đệm chăn dưới đất nói:
“Ha, cái này là mẹ chuẩn bị cho con với Đại Bảo, đêm nay con với anh con ngủ ở đây, mẹ ngủ với cha mấy đứa!”
“Không muốn, tôi không muốn!”
Thấy Tần Tiểu Kiều như đứa bé mà tranh quyền sở hữu mình với Tiểu Bảo, trên mặt Lục Phong Liệt không có cảm xúc gì, nhưng trong đôi mắt sâu không lường được kia lại có thêm vài phần cưng chiều.
Cũng không biết là cưng chiều Tiểu Bảo hay cưng chiều Tiểu Kiều.
“Cha, con muốn ngủ với cha, ngủ với cha!”
Tiểu Bảo ôm chặt Lục Phong Liệt không chịu buông tay, còn tủi thân trừng Tần Tiểu Kiều vài lần.
Sau khi trận chiến tranh đoạt của hai mẹ con tạm dừng, Lục Phong Liệt tiến lên đặt Tiểu Bảo xuống giường, lại nhìn Tần Tiểu Kiều, hỏi:
“Sao lại thế này?”
Lúc đầu anh vốn đã cao to, phòng ngủ lại không rộng rãi như cô tưởng tượng, trên đỉnh đầu chính là bóng đèn điện.
Ánh sáng chiếu từ đỉnh đầu xuống, Lục Phong Liệt vừa to lớn vừa cao ngất, nửa gương mặt bị bóng tối che khuất, chỉ có thể thấy được đường viền đại khái, càng làm nổi bật nét tuấn lãng của anh.
Tần Tiểu Kiều nhìn tới xuất thần, mãi tới khi Lục Phong Liệt nhíu mày lại hỏi…
“Hửm?”
Giọng trầm thấp gợi cảm vô cùng, Tần Tiểu Kiều không nhịn được đỏ mặt già lên, vì tránh bị anh phát hiện khác thường, cô luống cuống ngồi xuống, làm bộ sửa sang lại chăn đệm dưới đất.
“Không phải Tiểu Sơn đang ngủ phía ngoài à? Em sợ nó biết việc chúng ta chia phòng ngủ. Tuy em biết anh đã quyết tâm muốn ly hôn, nhưng chẳng phải hiện tại còn chưa ly hôn ư?”
“Lỡ bị em trai em phát hiện rồi nó lại nói cho cha mẹ biết, hai ông bà ầm ĩ lên, sợ là chúng ta sẽ không ly hôn được.”
Giọng cô rất thành khẩn, nếu nghe kỹ có thể nhận ra cô nói mấy lời này hoàn toàn là vì nghĩ cho Lục Phong Liệt.
Nếu đổi thành trước đây, nói không chừng Lục Phong Liệt sẽ vui sướng không biết tả sao cho siết, cuối cùng cũng có thể được tự do rồi.
Nhưng hiện tại, khi những lời này bay ra từ trong miệng Tần Tiểu Kiều, trong lòng anh lại nghẹn uất, khó chịu, khiến sắc mặt anh không còn thoải mái như trước.
Tần Tiểu Kiều còn tưởng anh phản đối việc mình nằm ngủ dưới đất, trong lòng căng thẳng, tranh thủ đứng dậy cười cười xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất