80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Chương 8: Rén
Bọn họ còn tưởng Tần Tiểu Kiều đã thay đổi nên mới dọn nhà sạch sẽ như vậy, thì ra là Lục đại đội trưởng đã về rồi?
Vậy chắc chắn là Lục đại đội trưởng dọn dẹp.
Lục đại đội trưởng đúng là ưu tú quá, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, có thể văn còn có thể võ, đúng là lời cho Tần Tiểu Kiều.
Còn chưa đi tới cửa, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra. Tần Tiểu Kiều giương mắt, thấy Lục Phong Liệt đang tỏ vẻ không vui.
Cô lại quay đầu nhìn về phía sau, giải thích: “Mấy người Cố chính ủy tới, anh đi ra tiếp đón trước đi, em đi lấy ít đồ ăn ra.”
Lục Phong Liệt dõi ánh mắt sắc bén nhìn về phía phòng khách, trầm mặt bước lên trước. Nhìn thấy mọi người, anh chào hỏi một tiếng rồi mới ngồi xuống.
“Lục đại đội trưởng, lần này chúng tôi tới là muốn biết về chuyện Lục đại đội trưởng đã báo cảnh sát sáng nay. Chúng tôi nhận được tin báo nói là hiểu lầm, qua đây kiểm chứng thử.”
“Là hiểu lầm.”
“Cho nên, đồng chí Tần Tiểu Kiều không bán con mà dẫn con tới bệnh viện thật?”
“Đúng vậy.”
“Còn có phản ứng của hàng xóm, bọn họ nói tối qua hai người tạo ra tiếng động không nhỏ, có phải đồng chí Tần Tiểu Kiều lại dạy dỗ con không?”
Hai chữ dạy dỗ có vẻ rất uyển chuyển, nhưng thực tế là bọn họ muốn hỏi xem có phải Tần Tiểu Kiều lại ngược đãi bọn nhỏ không.
Chuyện tối hôm qua Lục Phong Liệt cũng không rõ ràng lắm, sáng nay anh mới kết thúc nhiệm vụ quay trở về nhà.
Nhớ tới Tần Tiểu Kiều từng có tiền án ngược đãi con, sắc mặt anh chợt trầm xuống, chẳng lẽ tối qua cô lại đánh con nữa ư?
Anh mới rời khỏi nhà vài ngày, cô đã lộ ra nguyên hình?
Gương mặt vốn lạnh lùng nay đã giăng đầy mây đen, Lục Phong Liệt nghiêm mặt, quay đầu nhìn về phía sau.
Cũng đúng lúc này, Tần Tiểu Kiều bưng mâm đựng trái cây đi ra, chợt đối diện với ánh mắt hung thần ác sát của Lục Phong Liệt, khí áp mạnh mẽ trên người anh khiến cả người cô cứng đờ.
Thấy có nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình, cô không khỏi hoảng hốt, nhưng dù sợ vẫn phải kiên trì tiến lên.
“Trong nhà không có thứ gì ăn, mọi người ăn tạm ít hạt dưa giết thời gian.”
Lúc nói câu này, giọng cô hơi run rẩy, dù sao thì trước mắt cô cũng là quân nhân từng lên chiến trường! Ai có thể không sợ được đây?
Cô bước lên đặt đĩa đựng hạt dưa xuống, bên trong chỉ có hạt dưa với đậu phộng.
“Đồng chí Tần Tiểu Kiều, có hàng xóm phản ánh tối hôm qua đồng chí lại dạy dỗ con cái tạo ra tiếng động không nhỏ, có phải thật hay không?”
Điều giải viên lại hỏi, Tần Tiểu Kiều căng thẳng hệt như học sinh tiểu học, vội vã cúi người:
“Xin lỗi vì đã quấy nhiễu các đồng chí hàng xóm láng giềng, nhưng tối qua tôi không dạy dỗ con nhỏ thật, chỉ là do tôi không được khỏe, ngã xuống trong nhà, có lẽ tiếng mọi người nghe được là tiếng tôi ngã xuống.”
Thực tế là nguyên chủ với Đại Bảo chiến tranh với nhau, vô ý tạo ra tiếng động mạnh.
Vậy chắc chắn là Lục đại đội trưởng dọn dẹp.
Lục đại đội trưởng đúng là ưu tú quá, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, có thể văn còn có thể võ, đúng là lời cho Tần Tiểu Kiều.
Còn chưa đi tới cửa, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra. Tần Tiểu Kiều giương mắt, thấy Lục Phong Liệt đang tỏ vẻ không vui.
Cô lại quay đầu nhìn về phía sau, giải thích: “Mấy người Cố chính ủy tới, anh đi ra tiếp đón trước đi, em đi lấy ít đồ ăn ra.”
Lục Phong Liệt dõi ánh mắt sắc bén nhìn về phía phòng khách, trầm mặt bước lên trước. Nhìn thấy mọi người, anh chào hỏi một tiếng rồi mới ngồi xuống.
“Lục đại đội trưởng, lần này chúng tôi tới là muốn biết về chuyện Lục đại đội trưởng đã báo cảnh sát sáng nay. Chúng tôi nhận được tin báo nói là hiểu lầm, qua đây kiểm chứng thử.”
“Là hiểu lầm.”
“Cho nên, đồng chí Tần Tiểu Kiều không bán con mà dẫn con tới bệnh viện thật?”
“Đúng vậy.”
“Còn có phản ứng của hàng xóm, bọn họ nói tối qua hai người tạo ra tiếng động không nhỏ, có phải đồng chí Tần Tiểu Kiều lại dạy dỗ con không?”
Hai chữ dạy dỗ có vẻ rất uyển chuyển, nhưng thực tế là bọn họ muốn hỏi xem có phải Tần Tiểu Kiều lại ngược đãi bọn nhỏ không.
Chuyện tối hôm qua Lục Phong Liệt cũng không rõ ràng lắm, sáng nay anh mới kết thúc nhiệm vụ quay trở về nhà.
Nhớ tới Tần Tiểu Kiều từng có tiền án ngược đãi con, sắc mặt anh chợt trầm xuống, chẳng lẽ tối qua cô lại đánh con nữa ư?
Anh mới rời khỏi nhà vài ngày, cô đã lộ ra nguyên hình?
Gương mặt vốn lạnh lùng nay đã giăng đầy mây đen, Lục Phong Liệt nghiêm mặt, quay đầu nhìn về phía sau.
Cũng đúng lúc này, Tần Tiểu Kiều bưng mâm đựng trái cây đi ra, chợt đối diện với ánh mắt hung thần ác sát của Lục Phong Liệt, khí áp mạnh mẽ trên người anh khiến cả người cô cứng đờ.
Thấy có nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình, cô không khỏi hoảng hốt, nhưng dù sợ vẫn phải kiên trì tiến lên.
“Trong nhà không có thứ gì ăn, mọi người ăn tạm ít hạt dưa giết thời gian.”
Lúc nói câu này, giọng cô hơi run rẩy, dù sao thì trước mắt cô cũng là quân nhân từng lên chiến trường! Ai có thể không sợ được đây?
Cô bước lên đặt đĩa đựng hạt dưa xuống, bên trong chỉ có hạt dưa với đậu phộng.
“Đồng chí Tần Tiểu Kiều, có hàng xóm phản ánh tối hôm qua đồng chí lại dạy dỗ con cái tạo ra tiếng động không nhỏ, có phải thật hay không?”
Điều giải viên lại hỏi, Tần Tiểu Kiều căng thẳng hệt như học sinh tiểu học, vội vã cúi người:
“Xin lỗi vì đã quấy nhiễu các đồng chí hàng xóm láng giềng, nhưng tối qua tôi không dạy dỗ con nhỏ thật, chỉ là do tôi không được khỏe, ngã xuống trong nhà, có lẽ tiếng mọi người nghe được là tiếng tôi ngã xuống.”
Thực tế là nguyên chủ với Đại Bảo chiến tranh với nhau, vô ý tạo ra tiếng động mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất