[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!

Chương 11: A

Trước Sau
Nghe cô ta nói như vậy, Trương Mỹ Liên lại mềm lòng, vội vàng đưa tay vuốt vuốt tóc cô ta.

"Thôi nào, Tâm Nhu con cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, mẹ với bố con sao có thể không thương con chứ? Trong lòng mẹ với bố con, con với Văn Thư đều như nhau, đều là con ngoan của chúng ta.”

Trong mắt Lý Tâm Nhu cụp xuống tràn đầy ác độc, thứ cô ta muốn là được cưng chiều một mình, nào có muốn chia sẻ tình yêu thương của bố mẹ với đứa con gái nhà quê đó.

Vì sợ uy nghiêm của Lý Quốc Bang, Lý Tâm Nhu đành phải trở về phòng đóng cửa tự kiểm điểm.

Lý Văn Thư thay đồ ngủ, nằm trên giường nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy còn sống thật tốt.

Đến buổi tối, anh cả, anh hai bận xong việc mới trở về, biết được chuyện xảy ra hôm nay cũng là hoảng sợ biến sắc.

Nhìn thấy Lý Văn Thư không có gì đáng ngại, cũng là thở phào nhẹ nhõm.

"Em gái đừng giận, ngày khác gặp lại đám nhãi ranh đó, anh cả giúp em xử lý bọn chúng.”

Lý Minh Hồng đưa tay xoa xoa đầu Lý Văn Thư, lên tiếng an ủi.

"Anh cả, em không sao đâu, anh đừng vì em mà đi đánh nhau với bọn họ, xảy ra chuyện thì không hay đâu.”

Lý Văn Thư ngoan ngoãn nhìn anh cả, vẻ mặt rất lo lắng cho anh ấy.

"Không sao, xử lý mấy thằng nhóc đó, anh đây vẫn là không thành vấn đề.”

Nhìn thấy anh cả đối xử tốt với Lý Văn Thư như vậy, Lý Tâm Nhu đang ngồi ăn cơm bên cạnh suýt chút nữa cắn đứt cả đũa.

"Thư Thư, sao hôm nay em không đeo kính? Có phải kính bị hỏng rồi không?”

Anh hai vừa ăn cơm vừa tò mò hỏi.



Từ ngày em gái từ quê lên, cặp kính đó chưa từng rời khỏi người, bây giờ đột nhiên bỏ kính ra anh ấy còn có chút không quen. Không ngờ em gái lại xinh đẹp như vậy, nhìn kỹ thì lại có nét giống bọn họ, dù sao cũng là anh em ruột, gen di truyền rất mạnh.

"Cảm thấy đeo không thoải mái, sau này không đeo nữa.”

Nhìn thấy khuôn mặt này của Lý Văn Thư, trong lòng Lý Tâm Nhu càng thêm chua chát, vốn dĩ cô ta cảm thấy dung mạo của mình là rất xinh đẹp rồi, nhưng so với Lý Văn Thư, quả thực là kém xa vạn dặm.

"Chị, chẳng phải chị bị cận thị sao? Bị cận thị thì vẫn nên đeo kính vào, không đeo thì độ cận sẽ tăng lên, chị vẫn nên đeo vào đi.”

Lý Tâm Nhu không muốn sau này cô dùng dung mạo này để gặp người khác, khuôn mặt xinh đẹp như vậy nếu để nam đồng chí khác nhìn thấy, không biết sẽ có phản ứng gì.

Cô ta chỉ muốn Lý Văn Thư cả đời làm một kẻ mờ nhạt, tốt nhất là cái gì cũng không bằng cô ta, vĩnh viễn sống dưới cái bóng của cô ta.

Lý Tâm Nhu đang nghĩ gì, Lý Văn Thư sao có thể không biết.

"Không sao, độ cận của chị vốn không cao, chú ý một chút là được, sẽ không tăng thêm đâu.”

Lý Tâm Nhu nghe vậy, còn muốn khuyên thêm vài câu, lại bị Lý Minh Hạ ở bên cạnh ngắt lời.

"Không đeo cũng tốt, không đeo đẹp mà, như vậy là tốt rồi.”

Anh hai đã nói như vậy, cô ta còn có thể nói gì nữa? Lý Tâm Nhu chỉ có thể nhịn xuống, nghĩ thầm chờ sau này có cơ hội sẽ khuyên nhủ, để cô đeo kính trở lại.

Ăn cơm xong, cả nhà quây quần bên nhau xem tivi, tivi là loại đen trắng hiệu Panda, là do bố Lý phải tốn không ít phiếu công nghiệp mới mua được.

Nếu như là trước đây, sau khi ăn cơm xong, Lý Văn Thư sẽ lập tức trở về phòng. Bởi vì mỗi khi đến lúc này, Lý Tâm Nhu sẽ vây quanh mọi người làm nũng, sự chú ý của mọi người đều dồn hết vào cô ta, còn cô chỉ có thể như một người tàng hình đứng bên cạnh nhìn.

Nhưng bây giờ cô không muốn trốn tránh nữa, Lý Tâm Nhu một đứa con gái nuôi còn có thể thân thiết với mọi người trong nhà như vậy, tại sao cô là con gái ruột lại không thể?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau