[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!
Chương 16: A
Nào ngờ hành động này sẽ khiến anh ta hối hận không kịp.
Trần Đại Hồng còn chưa kịp nói gì, tên đàn em bên cạnh đã bay ra xa.
Giản Vân Đình trực tiếp một cước đá cho tên kia gập người, tên đàn em nằm trên đất, giống như con tôm luộc lăn qua lăn lại, xem ra là rất đau.
"Đàn em của mày cũng ghê gớm thật đấy.”
Trán Trần Đại Hồng lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng mắng chửi tên đàn em vừa ra tay cả ngàn vạn lần.
"Anh Giản, thật sự xin lỗi. Tên nhóc này tuổi còn trẻ, không biết anh, sau này em nhất định sẽ dạy dỗ lại.”
Giản Vân Đình cười lạnh, ánh mắt âm trầm lướt qua mặt anh ta, Trần Đại Hồng chỉ cảm thấy mình như bị rắn độc nhìn chằm chằm, lưng lạnh toát.
"Hôm qua con gái lớn nhà họ Lý ở cùng tao, là người tao bảo kê, sau này lũ chúng mày còn dám nói năng bậy bạ, đừng trách tao không khách sáo.”
Lời này nói rất rõ ràng, Lý Văn Thư là người anh bảo kê, ai dám để Lý Văn Thư chịu uất ức, anh sẽ khiến đối phương không dễ chịu.
Còn về việc khiến đối phương không dễ chịu như thế nào, đương nhiên là dùng nắm đấm để nói chuyện.
Nói một câu khó nghe, cũng may là Giản Vân Đình sau này đã đi đúng đường, nếu không phải vào quân ngũ, bây giờ e là cũng là một tên bá đạo, ai dám trêu chọc anh?
"Anh Giản, em hiểu rồi, anh yên tâm, em đảm bảo sau này sẽ không ai dám nói năng bậy bạ nữa, lát nữa em sẽ cho người phao tin tức ra ngoài.”
Thấy Trần Đại Hồng cũng biết điều, Giản Vân Đình cũng không làm khó anh ta nữa, hù dọa hai câu rồi bỏ đi.
Nhìn thấy Giản Vân Đình đánh người rồi bỏ đi, những người còn lại trong lòng cũng không phục.
"Đại ca, nhiều người như chúng ta mà không đánh lại được một mình anh ta sao? Sao lại cứ thế để anh ta đi mất? Anh ta dám động vào người của chúng ta!”
Trần Đại Hồng trừng mắt nhìn bọn họ.
"Mấy người biết cái gì, Giản Vân Đình chúng ta không chọc vào nổi, sau này đừng có động vào Lý Văn Thư nữa.”
Thấy Trần Đại Hồng sợ hãi như vậy, những người còn lại trong lòng cũng bất mãn, nhiều người như vậy mà không xử lý nổi một người, nếu truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa?
Nhưng Trần Đại Hồng trong đám bọn họ vẫn rất có uy tín, không ai dám ý kiến.
Quả nhiên không bao lâu, tin tức Lý Văn Thư hôm qua ở cùng Giản Vân Đình liền truyền ra, còn lời đồn Lý Văn Thư bị bỏ thuốc mê cưỡng bức cũng tự sụp đổ.
Giản Vân Đình tuy dang tiếng không tốt, nhưng đều là chuyện đánh nhau ẩu đả, nói đi cũng phải nói lại, đó cũng là lúc còn trẻ không hiểu chuyện, bây giờ đã chín chắn hơn nhiều rồi.
Hơn nữa, mọi người đều biết anh không thích chơi bời phụ nữ, chỉ thích súng, tự nhiên cũng sẽ không cho rằng anh và Lý Văn Thư thật sự xảy ra chuyện gì mờ ám.
Lúc này Lý Văn Thư còn chưa biết Giản Vân Đình đã đánh đám côn đồ kia, đang bận rộn lấy lòng bố mẹ.
"Con quen biết Giản Vân Đình từ khi nào? Cậu ta không dễ chọc đâu, nếu đã làm bạn với cậu ta thì đừng có chọc giận cậu ta.”
Trương Mỹ Liên vẫn có chút sợ Giản Vân Đình, sợ Lý Văn Thư sẽ chịu thiệt thòi.
"Mới quen biết hai hôm nay thôi ạ, con thấy anh ấy cũng rất tốt, mẹ yên tâm, con sẽ không chọc giận anh ấy đâu.”
Lý Quốc Bang liếc mắt nhìn vợ, không dám đồng tình với lời bà nói.
"Em biết cái gì? Thằng nhóc nhà họ Giản sau này nhất định là nhân vật lớn, tuổi còn trẻ đã là đoàn trưởng rồi, em nhìn xem trong đại viện này, có ai có tương lai như cậu ta? Nếu có thể kết giao với cậu ta, đối với Văn Thư cũng có lợi.”
Trần Đại Hồng còn chưa kịp nói gì, tên đàn em bên cạnh đã bay ra xa.
Giản Vân Đình trực tiếp một cước đá cho tên kia gập người, tên đàn em nằm trên đất, giống như con tôm luộc lăn qua lăn lại, xem ra là rất đau.
"Đàn em của mày cũng ghê gớm thật đấy.”
Trán Trần Đại Hồng lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng mắng chửi tên đàn em vừa ra tay cả ngàn vạn lần.
"Anh Giản, thật sự xin lỗi. Tên nhóc này tuổi còn trẻ, không biết anh, sau này em nhất định sẽ dạy dỗ lại.”
Giản Vân Đình cười lạnh, ánh mắt âm trầm lướt qua mặt anh ta, Trần Đại Hồng chỉ cảm thấy mình như bị rắn độc nhìn chằm chằm, lưng lạnh toát.
"Hôm qua con gái lớn nhà họ Lý ở cùng tao, là người tao bảo kê, sau này lũ chúng mày còn dám nói năng bậy bạ, đừng trách tao không khách sáo.”
Lời này nói rất rõ ràng, Lý Văn Thư là người anh bảo kê, ai dám để Lý Văn Thư chịu uất ức, anh sẽ khiến đối phương không dễ chịu.
Còn về việc khiến đối phương không dễ chịu như thế nào, đương nhiên là dùng nắm đấm để nói chuyện.
Nói một câu khó nghe, cũng may là Giản Vân Đình sau này đã đi đúng đường, nếu không phải vào quân ngũ, bây giờ e là cũng là một tên bá đạo, ai dám trêu chọc anh?
"Anh Giản, em hiểu rồi, anh yên tâm, em đảm bảo sau này sẽ không ai dám nói năng bậy bạ nữa, lát nữa em sẽ cho người phao tin tức ra ngoài.”
Thấy Trần Đại Hồng cũng biết điều, Giản Vân Đình cũng không làm khó anh ta nữa, hù dọa hai câu rồi bỏ đi.
Nhìn thấy Giản Vân Đình đánh người rồi bỏ đi, những người còn lại trong lòng cũng không phục.
"Đại ca, nhiều người như chúng ta mà không đánh lại được một mình anh ta sao? Sao lại cứ thế để anh ta đi mất? Anh ta dám động vào người của chúng ta!”
Trần Đại Hồng trừng mắt nhìn bọn họ.
"Mấy người biết cái gì, Giản Vân Đình chúng ta không chọc vào nổi, sau này đừng có động vào Lý Văn Thư nữa.”
Thấy Trần Đại Hồng sợ hãi như vậy, những người còn lại trong lòng cũng bất mãn, nhiều người như vậy mà không xử lý nổi một người, nếu truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa?
Nhưng Trần Đại Hồng trong đám bọn họ vẫn rất có uy tín, không ai dám ý kiến.
Quả nhiên không bao lâu, tin tức Lý Văn Thư hôm qua ở cùng Giản Vân Đình liền truyền ra, còn lời đồn Lý Văn Thư bị bỏ thuốc mê cưỡng bức cũng tự sụp đổ.
Giản Vân Đình tuy dang tiếng không tốt, nhưng đều là chuyện đánh nhau ẩu đả, nói đi cũng phải nói lại, đó cũng là lúc còn trẻ không hiểu chuyện, bây giờ đã chín chắn hơn nhiều rồi.
Hơn nữa, mọi người đều biết anh không thích chơi bời phụ nữ, chỉ thích súng, tự nhiên cũng sẽ không cho rằng anh và Lý Văn Thư thật sự xảy ra chuyện gì mờ ám.
Lúc này Lý Văn Thư còn chưa biết Giản Vân Đình đã đánh đám côn đồ kia, đang bận rộn lấy lòng bố mẹ.
"Con quen biết Giản Vân Đình từ khi nào? Cậu ta không dễ chọc đâu, nếu đã làm bạn với cậu ta thì đừng có chọc giận cậu ta.”
Trương Mỹ Liên vẫn có chút sợ Giản Vân Đình, sợ Lý Văn Thư sẽ chịu thiệt thòi.
"Mới quen biết hai hôm nay thôi ạ, con thấy anh ấy cũng rất tốt, mẹ yên tâm, con sẽ không chọc giận anh ấy đâu.”
Lý Quốc Bang liếc mắt nhìn vợ, không dám đồng tình với lời bà nói.
"Em biết cái gì? Thằng nhóc nhà họ Giản sau này nhất định là nhân vật lớn, tuổi còn trẻ đã là đoàn trưởng rồi, em nhìn xem trong đại viện này, có ai có tương lai như cậu ta? Nếu có thể kết giao với cậu ta, đối với Văn Thư cũng có lợi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất