[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!

Chương 19: A

Trước Sau
Lý Văn Thư nhìn thấy anh đi theo, có chút kinh ngạc.

"Đổi ý rồi?”

"Vừa hay anh cũng muốn ra ngoài đi dạo, em đừng hiểu lầm, không phải cố ý đi cùng em đâu.”

Lý Văn Thư cúi đầu, khóe miệng không khỏi cong lên.

"Ừ.”

Hai người một trước một sau đi song song, nhìn trông rất hài hòa đẹp mắt, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp.

Vừa ra khỏi cổng lớn, đối diện đã thấy một cô gái tóc dài dáng người cao ráo dắt xe đạp muốn đi vào.

Lý Văn Thư liếc mắt nhìn, lại không nhịn được mà dừng bước.

Người này không ai khác, chính là Lâm Tuyết, người đã thầm thương trộm nhớ Giản Vân Đình suốt kiếp trước.

Lâm Tuyết cũng ở trong đại viện, hiện đang làm việc trong đoàn văn công, có thể coi là trụ cột của đoàn, kiếp trước cô ấy yêu Giản Vân Đình sâu đậm, cho dù Giản Vân Đình cưới cô, Lâm Tuyết cũng không hề từ bỏ tình cảm dành cho anh.

Sau này, khi cô và Giản Vân Đình ly hôn, Lâm Tuyết vẫn muốn được ở bên anh, thậm chí còn bằng lòng giúp anh nuôi nấng con cái. Nhưng không biết vì sao, Giản Vân Đình không đồng ý, sau đó Giản Vân Đình bị ba đứa con nuôi hãm hại chết, Lâm Tuyết rất đau lòng, sau này cũng không kết hôn.

Thực ra cô cảm thấy nếu như kiếp trước không có cô, hai người này có lẽ là người có khả năng đến với nhau nhất. Tuy Lý Tâm Nhu cũng thích Giản Vân Đình, nhưng Giản Vân Đình căn bản không có hứng thú với loại người như cô ta.



Nhìn thấy Giản Vân Đình và Lý Văn Thư đi cùng nhau, sắc mặt Lâm Tuyết rõ ràng có sự thay đổi.

Cô ấy bước tới, nhìn Giản Vân Đình, mỉm cười lên tiếng.

"Anh Giản, hai người định đi đâu vậy?”

Giản Vân Đình và Lâm Tuyết có quan hệ khá tốt, hồi nhỏ Lâm Tuyết thích lẽo đẽo theo sau anh, rất ngưỡng mộ anh.

"Đi chợ.”

Lâm Tuyết liếc nhìn Lý Văn Thư, cũng bị dung mạo của cô làm cho kinh ngạc, nghĩ mãi cũng không ra đây là nhân vật nào.

"Vị này là?”

"Chào cô, tôi tên Lý Văn Thư, là con gái của Lý Quốc Bang.”

Nghe cô tự giới thiệu, Lâm Tuyết cũng sững sờ. Họ sống chung một khu tập thể, đương nhiên là đã gặp nhau rồi, nhưng Lý Văn Thư trước đây và hiện tại khác biệt quá lớn, cô ấy hoàn toàn không nhận ra.

Nhưng cho dù cô có xinh đẹp hơn, thì sao Giản Vân Đình lại phải đi chợ cùng cô? Giản Vân Đình là người sẽ đi chợ cùng nữ đồng chí sao?

Trong lòng có chút không vui, bèn lên tiếng: "Đi chợ sao? Anh Giản đâu rành mấy chuyện này? Hay là để tôi đi cùng hai người nhé.”

Cô ấy đã nói vậy rồi, tuy trong lòng không muốn, nhưng Lý Văn Thư cũng không tiện từ chối, chỉ đành nhàn nhạt đáp lại một tiếng.



Thế là, Lâm Tuyết trực tiếp dựng xe đạp sang một bên, ba người cùng nhau đi về phía chợ.

Bởi vì có sự hiện diện của người thứ ba, Lý Văn Thư cũng ít nói hơn hẳn, Giản Vân Đình bên cạnh cũng ít nói hẳn đi.

Đến chợ, Lâm Tuyết giúp chọn rau cùng.

Nụ cười của cô ấy hiền dịu, cử chỉ đoan trang, cho dù có chút địch ý với Lý Văn Thư, nhưng bề ngoài cũng không hề biểu lộ ra.

Lý Văn Thư liếc nhìn cô ấy, trong lòng không khỏi cảm thán, bản thân so với Lâm Tuyết, quả thực kém đến mười vạn tám nghìn dặm.

Nếu Giản Vân Đình có thể đến với cô ấy, dường như cũng rất xứng đôi.

"Này, ngẩn ngơ cái gì vậy?”

Bả vai bị ai đó chọc, Lý Văn Thư hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra Giản Vân Đình đang đứng đối diện mình.

"Không sao.”

"Mua nhanh lên, một lát nữa hết giờ cơm trưa.”

Lý Văn Thư gật đầu, bắt đầu lựa chọn, hôm nay bọn họ đến muộn, rau còn lại không được tươi lắm, chỉ có thể chọn lựa kỹ càng trong số đó.

Lâm Tuyết nghe Giản Vân Đình nói như vậy, trong lòng khựng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau