[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!
Chương 2: Tìm Kiếm (2)
Cô vốn là tiểu thư nhà họ Lý, nhưng vì một tai nạn mà bị tráo đổi với Lý Tâm Nhu ở nông thôn. Sau này khi sự thật được sáng tỏ, cha mẹ ruột đã đón cô về nhà.
Bởi vì gia đình có điều kiện, nên cũng giữ Lý Tâm Nhu ở lại, dù sao Lý Tâm Nhu cũng là đứa con gái mà họ đã dốc lòng chăm sóc từ nhỏ, hai người anh trai trong nhà cũng rất cưng chiều cô em gái này.
Nhưng Lý Tâm Nhu bề ngoài là Bạch liên hoa ngây thơ đáng yêu, kỳ thực lại là kẻ lòng dạ rắn rết, không lâu sau đã bày mưu tính kế, muốn khiến cô thân bại danh liệt.
Cô cũng vì vậy mà bị đám côn đồ làm nhục, sau khi đám côn đồ bỏ đi, Giản Vân Đình tình cờ gặp cô trong tình trạng thê thảm không nỡ nhìn, tốt bụng đưa cô đến trạm xá, kết quả người ta hiểu lầm cô và Giản Vân Đình đã xảy ra quan hệ.
Lúc đó cô bị kích động, sinh ra bóng ma tâm lý, sợ cha mẹ biết chuyện sẽ gả mình cho tên cặn bã đã làm nhục mình, nên đã không lên tiếng thanh minh.
Bị ép buộc, cũng vì muốn giữ gìn danh dự cho cô, Giản Vân Đình đã cưới cô. Sau khi kết hôn, anh cũng hết lòng hết dạ với cô, nhưng cô luôn cảm thấy Giản Vân Đình không hề yêu mình, sau đó còn bị gã trai đểu ngoài quê dỗ dành nên ly hôn với Giản Vân Đình.
Còn Giản Vân Đình cũng bị chính ba đứa con trai nuôi mà cô hết lòng muốn nhận nuôi ám hại, ba đứa trẻ này ban đầu giả vờ yếu đuối đáng thương, kỳ thực trong xương cốt cũng độc ác như gã cha sát nhân kia!
Nhiều năm sau khi chết, nghĩ đến người đàn ông đã từng ân cần chăm sóc mình, hốc mắt cô đều có thể trào ra nước mắt máu.
Không ngờ ông trời lại cho cô cơ hội làm lại từ đầu, cô không bị đám lưu manh kia giở trò, còn vô tình chạy vào thùng tắm của Giản Vân Đình.
“Đồng chí, thật ngại quá, tôi ăn phải đồ hỏng, đợi bọn họ đi rồi tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong câu đó, cả khuôn mặt Lý Văn Thư đều trở nên nóng bừng.
Cô siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, muốn đè nén luồng tà hỏa kia xuống.
“Đi sau đi, bọn họ chắc chắn sẽ canh chừng ở cửa một lúc.”
Nghe ý của Lý Tâm Nhu lúc nãy, e là cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Cảm ơn.”
Giản Vân Đình nhìn cô gái đối diện, đáy mắt thêm vài phần thích thú.
Anh đã từng gặp Lý Văn Thư, lúc Lý Văn Thư mới được đón lên, để mái tóc dày, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng đen tròn, mặc một bộ quần áo lao động màu xám vá chằng vá đụp, trông vừa ngốc vừa ngớ ngẩn.
Không ngờ sau khi bỏ kính ra, ngũ quan lại động lòng người đến vậy.
Tuy nhiên tình huống trước mắt rõ ràng không phải là lúc để thưởng thức mỹ nhân.
“Quay lưng lại.”
Bởi vì gia đình có điều kiện, nên cũng giữ Lý Tâm Nhu ở lại, dù sao Lý Tâm Nhu cũng là đứa con gái mà họ đã dốc lòng chăm sóc từ nhỏ, hai người anh trai trong nhà cũng rất cưng chiều cô em gái này.
Nhưng Lý Tâm Nhu bề ngoài là Bạch liên hoa ngây thơ đáng yêu, kỳ thực lại là kẻ lòng dạ rắn rết, không lâu sau đã bày mưu tính kế, muốn khiến cô thân bại danh liệt.
Cô cũng vì vậy mà bị đám côn đồ làm nhục, sau khi đám côn đồ bỏ đi, Giản Vân Đình tình cờ gặp cô trong tình trạng thê thảm không nỡ nhìn, tốt bụng đưa cô đến trạm xá, kết quả người ta hiểu lầm cô và Giản Vân Đình đã xảy ra quan hệ.
Lúc đó cô bị kích động, sinh ra bóng ma tâm lý, sợ cha mẹ biết chuyện sẽ gả mình cho tên cặn bã đã làm nhục mình, nên đã không lên tiếng thanh minh.
Bị ép buộc, cũng vì muốn giữ gìn danh dự cho cô, Giản Vân Đình đã cưới cô. Sau khi kết hôn, anh cũng hết lòng hết dạ với cô, nhưng cô luôn cảm thấy Giản Vân Đình không hề yêu mình, sau đó còn bị gã trai đểu ngoài quê dỗ dành nên ly hôn với Giản Vân Đình.
Còn Giản Vân Đình cũng bị chính ba đứa con trai nuôi mà cô hết lòng muốn nhận nuôi ám hại, ba đứa trẻ này ban đầu giả vờ yếu đuối đáng thương, kỳ thực trong xương cốt cũng độc ác như gã cha sát nhân kia!
Nhiều năm sau khi chết, nghĩ đến người đàn ông đã từng ân cần chăm sóc mình, hốc mắt cô đều có thể trào ra nước mắt máu.
Không ngờ ông trời lại cho cô cơ hội làm lại từ đầu, cô không bị đám lưu manh kia giở trò, còn vô tình chạy vào thùng tắm của Giản Vân Đình.
“Đồng chí, thật ngại quá, tôi ăn phải đồ hỏng, đợi bọn họ đi rồi tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong câu đó, cả khuôn mặt Lý Văn Thư đều trở nên nóng bừng.
Cô siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, muốn đè nén luồng tà hỏa kia xuống.
“Đi sau đi, bọn họ chắc chắn sẽ canh chừng ở cửa một lúc.”
Nghe ý của Lý Tâm Nhu lúc nãy, e là cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Cảm ơn.”
Giản Vân Đình nhìn cô gái đối diện, đáy mắt thêm vài phần thích thú.
Anh đã từng gặp Lý Văn Thư, lúc Lý Văn Thư mới được đón lên, để mái tóc dày, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng đen tròn, mặc một bộ quần áo lao động màu xám vá chằng vá đụp, trông vừa ngốc vừa ngớ ngẩn.
Không ngờ sau khi bỏ kính ra, ngũ quan lại động lòng người đến vậy.
Tuy nhiên tình huống trước mắt rõ ràng không phải là lúc để thưởng thức mỹ nhân.
“Quay lưng lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất