[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!
Chương 21: A
Cô ấy cảm thấy bản thân và Giản Vân Đình mới là trai tài gái sắc, sớm muộn gì cũng sẽ đến được với nhau.
Sự xuất hiện đột ngột của Lý Văn Thư khiến cô ấy có chút lo lắng.
Lý Tâm Nhu hôm nay bị mất mặt, lúc này đang trút giận lên con mèo nhỏ ở trong sân, nhà họ Lý nuôi một con mèo trắng rất đẹp, đợt trước mới sinh một đàn mèo con, bây giờ mới được một tháng tuổi.
Lý Văn Thư và Giản Vân Đình vừa bước vào sân đã thấy Lý Tâm Nhu nắm đuôi mèo con lắc lư, mèo con đau đến kêu meo meo, nhưng Lý Tâm Nhu lại không có chút phản ứng nào, ngược lại còn thấy thích thú.
Lý Văn Thư cau mày, cô tuy không phải là thánh mẫu gì, nhưng dù sao cũng là mèo nhà mình nuôi, nên yêu thương động vật.
"Tâm Nhu, em đang làm gì thế?”
Lúc này trong nhà chỉ có một mình cô ta, bố Lý mẹ Lý đã ra ngoài, Lý Tâm Nhu nghe thấy tiếng động cũng giật mình, tay buông lỏng, mèo con liền rơi xuống đất.
"Không có gì, con mèo nhỏ này không nghe lời, em dọa nó một chút.”
Lý Tâm Nhu thấy Giản Vân Đình cũng ở đó, vội vàng kiếm cớ. Hình tượng mà cô ta tạo dựng trước mặt người ngoài đều là dịu dàng lương thiện, nếu người khác biết cô ta ngược đãi mèo con, sợ là hình tượng sẽ sụp đổ.
Bây giờ bố mẹ không có ở nhà, Lý Văn Thư cũng không cần phải giả vờ, trực tiếp cười lạnh một tiếng.
"Em gái, mèo con dù không hiểu chuyện, nhưng đó cũng là một sinh mạng, em muốn giết chết nó sao?”
Lý Tâm Nhu nghiến răng.
"Chị đừng có ngậm máu phun người, em muốn giết chết nó khi nào? Anh Giản, anh xem chị ấy kìa, mở miệng ra là nói bậy.”
Giản Vân Đình nhướng mày, nhịn không được nhìn Lý Tâm Nhu với ánh mắt khác xưa. Trông thì trong sáng như vậy, nhưng khi nói dối lại mặt không đỏ tim không đập.
"Không phải lúc nãy em muốn giết chết nó sao?”
Giản Vân Đình vỗ trán: "Xem ra là tôi và chị của em đều hiểu lầm em rồi.”
Lý Tâm Nhu trong lòng thật sự hối hận muốn chết, sao lại cứ để Giản Vân Đình nhìn thấy, anh sẽ không vì chuyện này mà thay đổi cách nhìn về cô ta chứ?
"Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Anh Giản, sao anh lại đến đây?”
"Chị gái của em gọi tôi đến ăn cơm.”
Giản Vân Đình vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Nghe anh nói, Lý Tâm Nhu rõ ràng là không thể tin được, Giản Vân Đình từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?
Có biết bao nhiêu người muốn mời anh ăn cơm cũng không có cơ hội, anh là người thích độc lai độc vãng, trừ mấy người bạn thân thiết ra, cơ bản là không đến nhà người khác ăn cơm.
Nhà họ Giản có điều kiện đặc biệt, cả nhà đều làm quan, ông cụ Giản là tướng quân, bình thường muốn nịnh bợ nhà họ không biết có bao nhiêu người.
Vì vậy Giản Vân Đình rất chú ý trong việc giao tiếp ứng xử.
Trước đây cô ta đã nhiều lần muốn mời Giản Vân Đình đến nhà chơi, đều bị anh từ chối. Dựa vào cái gì mà Lý Văn Thư cái đồ nhà quê này lại có thể mời được anh đến?
Nghĩ đến việc Giản Vân Đình hôm nay lên tiếng minh oan, trong lòng cô ta càng thêm ghen tị.
"Anh Giản, anh vào nhà ngồi với em đi, ngoài này nóng quá, vừa hay em có chút chuyện muốn tâm sự với em.”
Lý Tâm Nhu muốn tạo cơ hội ở riêng với Giản Vân Đình.
Giản Vân Đình không thèm nhìn cô ta.
"Không cần đâu, tôi thấy không nóng.”
Lý Văn Thư trong lòng thầm cười, bưng thức ăn vào bếp.
Nhìn thấy Lý Văn Thư vào bếp, Lý Tâm Nhu cũng kinh ngạc. Nghĩ thầm con nhỏ nhà quê này còn giả bộ được, ngay cả thịt cũng chưa ăn được mấy miếng, vậy mà dám vào bếp nấu nướng.
Cho dù muốn cố ý lấy lòng Giản Vân Đình, làm như vậy cũng quá ngu ngốc.
Sự xuất hiện đột ngột của Lý Văn Thư khiến cô ấy có chút lo lắng.
Lý Tâm Nhu hôm nay bị mất mặt, lúc này đang trút giận lên con mèo nhỏ ở trong sân, nhà họ Lý nuôi một con mèo trắng rất đẹp, đợt trước mới sinh một đàn mèo con, bây giờ mới được một tháng tuổi.
Lý Văn Thư và Giản Vân Đình vừa bước vào sân đã thấy Lý Tâm Nhu nắm đuôi mèo con lắc lư, mèo con đau đến kêu meo meo, nhưng Lý Tâm Nhu lại không có chút phản ứng nào, ngược lại còn thấy thích thú.
Lý Văn Thư cau mày, cô tuy không phải là thánh mẫu gì, nhưng dù sao cũng là mèo nhà mình nuôi, nên yêu thương động vật.
"Tâm Nhu, em đang làm gì thế?”
Lúc này trong nhà chỉ có một mình cô ta, bố Lý mẹ Lý đã ra ngoài, Lý Tâm Nhu nghe thấy tiếng động cũng giật mình, tay buông lỏng, mèo con liền rơi xuống đất.
"Không có gì, con mèo nhỏ này không nghe lời, em dọa nó một chút.”
Lý Tâm Nhu thấy Giản Vân Đình cũng ở đó, vội vàng kiếm cớ. Hình tượng mà cô ta tạo dựng trước mặt người ngoài đều là dịu dàng lương thiện, nếu người khác biết cô ta ngược đãi mèo con, sợ là hình tượng sẽ sụp đổ.
Bây giờ bố mẹ không có ở nhà, Lý Văn Thư cũng không cần phải giả vờ, trực tiếp cười lạnh một tiếng.
"Em gái, mèo con dù không hiểu chuyện, nhưng đó cũng là một sinh mạng, em muốn giết chết nó sao?”
Lý Tâm Nhu nghiến răng.
"Chị đừng có ngậm máu phun người, em muốn giết chết nó khi nào? Anh Giản, anh xem chị ấy kìa, mở miệng ra là nói bậy.”
Giản Vân Đình nhướng mày, nhịn không được nhìn Lý Tâm Nhu với ánh mắt khác xưa. Trông thì trong sáng như vậy, nhưng khi nói dối lại mặt không đỏ tim không đập.
"Không phải lúc nãy em muốn giết chết nó sao?”
Giản Vân Đình vỗ trán: "Xem ra là tôi và chị của em đều hiểu lầm em rồi.”
Lý Tâm Nhu trong lòng thật sự hối hận muốn chết, sao lại cứ để Giản Vân Đình nhìn thấy, anh sẽ không vì chuyện này mà thay đổi cách nhìn về cô ta chứ?
"Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Anh Giản, sao anh lại đến đây?”
"Chị gái của em gọi tôi đến ăn cơm.”
Giản Vân Đình vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Nghe anh nói, Lý Tâm Nhu rõ ràng là không thể tin được, Giản Vân Đình từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?
Có biết bao nhiêu người muốn mời anh ăn cơm cũng không có cơ hội, anh là người thích độc lai độc vãng, trừ mấy người bạn thân thiết ra, cơ bản là không đến nhà người khác ăn cơm.
Nhà họ Giản có điều kiện đặc biệt, cả nhà đều làm quan, ông cụ Giản là tướng quân, bình thường muốn nịnh bợ nhà họ không biết có bao nhiêu người.
Vì vậy Giản Vân Đình rất chú ý trong việc giao tiếp ứng xử.
Trước đây cô ta đã nhiều lần muốn mời Giản Vân Đình đến nhà chơi, đều bị anh từ chối. Dựa vào cái gì mà Lý Văn Thư cái đồ nhà quê này lại có thể mời được anh đến?
Nghĩ đến việc Giản Vân Đình hôm nay lên tiếng minh oan, trong lòng cô ta càng thêm ghen tị.
"Anh Giản, anh vào nhà ngồi với em đi, ngoài này nóng quá, vừa hay em có chút chuyện muốn tâm sự với em.”
Lý Tâm Nhu muốn tạo cơ hội ở riêng với Giản Vân Đình.
Giản Vân Đình không thèm nhìn cô ta.
"Không cần đâu, tôi thấy không nóng.”
Lý Văn Thư trong lòng thầm cười, bưng thức ăn vào bếp.
Nhìn thấy Lý Văn Thư vào bếp, Lý Tâm Nhu cũng kinh ngạc. Nghĩ thầm con nhỏ nhà quê này còn giả bộ được, ngay cả thịt cũng chưa ăn được mấy miếng, vậy mà dám vào bếp nấu nướng.
Cho dù muốn cố ý lấy lòng Giản Vân Đình, làm như vậy cũng quá ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất