[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!

Chương 29: A

Trước Sau
Kiếp trước, cô tự ti, nhút nhát, ở trường coi Lý Tâm Nhu như cọng rơm cứu mạng, răm rắp nghe theo lời cô ta.

Trong ấn tượng của mọi người, cô chỉ là một người trầm lặng, suốt một năm lớp 11 trôi qua mà chẳng có nam sinh nào để ý đến.

Bây giờ thì khác, cô nhất định phải trở thành người nổi bật nhất trường, sống lại một đời, tất nhiên phải tranh giành mọi thứ, nhất là phải tranh với Lý Tâm Nhu.

Kiếp trước, họ là hai mặt đối lập, còn cô là kẻ thất bại, kiếp này cô không muốn làm pháo hôi nữa.

Lý Văn Thư mỉm cười chào hỏi mọi người, dáng vẻ ung dung trò chuyện càng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nhìn thấy Lý Văn Thư nói chuyện vui vẻ với mọi người, thậm chí có vài nam sinh có ý với cô ta cũng bắt đầu nịnh nọt, Lý Tâm Nhu có chút ngồi không yên.

"Mấy cậu đừng có làm thân, chị tôi không thích mấy cậu nhóc đâu, chị ấy thích mấy anh giai đầu gấu cơ."

Câu này nghe như đang nói đùa nhưng thực chất là cười mà như dao găm, muốn nói với mọi người rằng Lý Văn Thư thích mấy tên đầu đường xó chợ,

Quả nhiên, mọi người nghe xong đều có chút kinh ngạc, bọn họ cũng từng nghe nói có những cô gái thích chơi bời với đám đầu gấu, suốt ngày đi sàn nhảy, trượt patin, những cô gái như vậy đều có tiếng xấu, sau này chẳng ai thèm lấy.

Nhìn Lý Văn Thư xinh đẹp như vậy mà không ngờ lại là loại người như thế.

"Chị không có thích, nếu không phải do em dẫn chị đi làm quen với đám người đó thì chị nào biết đánh nhau là gì?"

Lý Văn Thư tất nhiên sẽ không im lặng để mặc cho cô ta bắt nạt, càng không để mặc cho cô ta bôi nhọ danh tiếng của mình.

"Chị nói bậy gì đó? Từ bao giờ em dẫn chị đi làm quen với bọn họ?"

"Em gái, sao em lại nóng thế, chẳng phải em đã nói với chị là mấy anh giai đầu gấu rất ngầu sao? Chơi với bọn họ còn được đi sàn miễn phí."

Lý Văn Thư tỏ vẻ ngây thơ, Lý Tâm Nhu tức đến mặt mày tái mét, định đứng dậy phản bác thì chuông vào lớp vang lên, đành phải ngồi xuống.



Tan học, Lý Tâm Nhu sợ Lý Văn Thư về nhà nói linh tinh nên cố ý đợi cô cùng về, đi cùng còn có Tôn Phi Phi và mấy người bạn.

Ánh mắt mọi người nhìn cô tất nhiên là không có thiện ý, nhưng Lý Văn Thư cũng chẳng bận tâm, kiếp trước cô có thể sợ những người này nhưng kiếp này thì không, trong mắt cô, bọn họ chỉ là lũ nhóc con.

Vừa đến khu tập thể, bọn họ đụng mặt Chu Định Quốc, hôm trước anh ta bị Giản Vân Đình đánh cho một trận nên mặt mũi đến giờ vẫn chưa lành.

Vừa nhìn thấy Lý Văn Thư, anh ta lại thấy răng mình ê ẩm.

Mấy hôm nay Lý Tâm Nhu không gặp Chu Định Quốc, nhìn thấy anh ta như vậy cũng giật mình.

"Định Quốc, mặt mũi anh sao thế?"

Chu Định Quốc liếc nhìn Lý Tâm Nhu, trong lòng có chút oán trách, nếu không phải cô ta bảo anh ta canh chừng trước cửa nhà Giản Vân Đình thì anh ta đã không bị đánh.

Nhưng dù sao đây cũng là cô gái mà anh ta để ý, anh ta cũng không tiện nói gì.

"Tôi không sao, tự ngã thôi."

Tôn Phi Phi đứng bên cạnh nghe vậy không nhịn được phì cười.

"Anh lớn thế rồi mà còn ngã thành thế này, đúng là ngốc hết chỗ nói, bảo sao Tâm Nhu nhà tôi không thèm để ý đến anh."

Gia cảnh Chu Định Quốc bình thường, Lý Tâm Nhu bọn họ cũng chẳng coi anh ta ra gì, Tôn Phi Phi lại vốn chanh chua, nghĩ gì nói nấy.

Bị cô ta nói thẳng mặt như vậy, Chu Định Quốc cũng thấy mất mặt.

"Cô thông minh lắm à? Thông minh thì sao Quách Đào không thèm để ý đến cô? Sáng nay người ta đến đoàn văn công xem Lâm Tuyết biểu diễn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau