[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!
Chương 31: A
"Yên tâm đi, cũng chỉ là em, nếu là người khác tôi nhất định sẽ không nói thật đâu.”
Nghe Lý Tâm Nhu nói như vậy, Chu Định Quốc cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nịnh nọt vài câu.
"Tôi biết, anh Chu, cám ơn anh.”
Đối với loại người liếm láp này, thỉnh thoảng phải lấy xương ra dắt mũi.
Nhìn thấy Lý Tâm Nhu dịu dàng với mình như vậy, Chu Định Quốc trong nháy mắt cảm thấy yêu đương rồi: "Tâm Nhu, cuối tuần này em có rảnh không? Có muốn đi xem phim không? Nghe nói mới công chiếu một bộ phim tên là Lư Sơn Luyến rất hay.”
Lý Tâm Nhu giả vờ phiền não.
"Cuối tuần này có thể không được, tôi phải ở nhà ôn bài.”
Nghe cô ta nói như vậy, trong lòng Chu Định Quốc ít nhiều có chút thất vọng, bất quá rất nhanh liền thoải mái, dù sao chăm chỉ học hành là chuyện tốt.
Bên kia, Lý Văn Thư vừa rẽ vào con hẻm, liền đụng phải Giản Vân Đình, anh đứng ở góc tường, tay kẹp điếu thuốc, đang phì phèo hút.
Lý Văn Thư nghĩ đến lời Chu Định Quốc vừa nói, đoán chừng Giản Vân Đình chắc chắn là cùng Quách Đào đến đoàn văn công xem Lâm Tuyết biểu diễn rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi có chút không vui.
Thấy cô không để ý đến mình, cứ thế đi thẳng, Giản Vân Đình nhịn không được nhướn mày.
"Sao thế? Mắt mũi để đâu rồi?”
Lý Văn Thư không muốn đôi co với anh, cô tiếp tục đi về phía trước.
Giản Vân Đình nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ cô bị làm sao vậy, sao cứ như con lừa cứng đầu thế này.
Anh sải bước tiến lên, đưa tay túm lấy cổ áo sau của Lý Văn Thư.
"Sao thế? Không nghe thấy anh nói chuyện với em à.”
Lý Văn Thư như con gà con, vùng vẫy thoát khỏi tay anh, quay đầu lại nhìn anh.
"Anh làm gì thế?”
"Lửa giận ngút trời thế kia, ai chọc giận em thế?”
Lý Văn Thư nhìn anh, đôi mắt vẫn đẹp đến nao lòng. Mỗi lần chạm phải đôi mắt ấy, Giản Vân Đình đều cảm thấy như có một dòng xoáy trong mắt Lý Văn Thư, có thể hút hồn người khác.
"Các cô gái trong đoàn văn công nhảy đẹp không?”
Lý Văn Thư ưỡn ngực hỏi.
Giản Vân Đình rất nhanh đã phản ứng lại, nhịn không được bật cười.
"Cũng được, khá đẹp.”
Nghe anh nói vậy, Lý Văn Thư càng tức giận hơn.
"Đẹp thì anh ở lại mà ngắm cho đã, ở luôn trong đoàn văn công đi.”
Giản Vân Đình chưa từng tiếp xúc nhiều với nữ đồng chí, nhưng dù có chậm chạp đến đâu, anh cũng nhận ra Lý Văn Thư đang ghen.
Cảm giác này thật mới lạ.
"Người ta không cho anh ở lại.”
Lý Văn Thư nhỏ nhen, tuy trong lòng luôn cảm thấy mình không xứng với Giản Vân Đình, đối phương có thể có lựa chọn tốt hơn, nhưng hiện tại cô toàn tâm toàn ý với người đàn ông này, gặp phải chuyện như vậy, cô vẫn không nhịn được ghen tuông, ngay cả lời nói cũng trở nên trẻ con.
Vốn dĩ cô cũng không đến mức tức giận như vậy, kết quả Giản Vân Đình lại cố tình nói những lời như vậy chọc tức cô, thật sự là muốn ăn đòn mà.
Lý Văn Thư trừng mắt nhìn anh một cái, nhất thời cũng không biết nói gì để phản bác, cô trực tiếp xoay người bỏ đi.
Thấy Lý Văn Thư có vẻ thật sự tức giận, Giản Vân Đình luống cuống, vội vàng chạy thêm vài bước.
"Ai nói với em anh đến đoàn văn công? Anh không đến đó, chỉ có mình Đào Tử đi thôi.”
Nghe anh trả lời, Lý Văn Thư không nhịn được dừng bước.
"Thật hay giả đấy?”
Giản Vân Đình cảm thấy trong lòng kỳ lạ, cho dù hắn có đến đoàn văn công xem Lâm Tuyết biểu diễn thì đã sao? Dù sao cũng là người trong cùng một đại viện.
Cô muốn giận thì cứ giận đi, tại sao anh phải giải thích? Thế nhưng trong lòng anh lại không kìm chế được.
Nghĩ đến đây, Giản Vân Đình cũng thấy phiền não.
Nghe Lý Tâm Nhu nói như vậy, Chu Định Quốc cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nịnh nọt vài câu.
"Tôi biết, anh Chu, cám ơn anh.”
Đối với loại người liếm láp này, thỉnh thoảng phải lấy xương ra dắt mũi.
Nhìn thấy Lý Tâm Nhu dịu dàng với mình như vậy, Chu Định Quốc trong nháy mắt cảm thấy yêu đương rồi: "Tâm Nhu, cuối tuần này em có rảnh không? Có muốn đi xem phim không? Nghe nói mới công chiếu một bộ phim tên là Lư Sơn Luyến rất hay.”
Lý Tâm Nhu giả vờ phiền não.
"Cuối tuần này có thể không được, tôi phải ở nhà ôn bài.”
Nghe cô ta nói như vậy, trong lòng Chu Định Quốc ít nhiều có chút thất vọng, bất quá rất nhanh liền thoải mái, dù sao chăm chỉ học hành là chuyện tốt.
Bên kia, Lý Văn Thư vừa rẽ vào con hẻm, liền đụng phải Giản Vân Đình, anh đứng ở góc tường, tay kẹp điếu thuốc, đang phì phèo hút.
Lý Văn Thư nghĩ đến lời Chu Định Quốc vừa nói, đoán chừng Giản Vân Đình chắc chắn là cùng Quách Đào đến đoàn văn công xem Lâm Tuyết biểu diễn rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi có chút không vui.
Thấy cô không để ý đến mình, cứ thế đi thẳng, Giản Vân Đình nhịn không được nhướn mày.
"Sao thế? Mắt mũi để đâu rồi?”
Lý Văn Thư không muốn đôi co với anh, cô tiếp tục đi về phía trước.
Giản Vân Đình nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ cô bị làm sao vậy, sao cứ như con lừa cứng đầu thế này.
Anh sải bước tiến lên, đưa tay túm lấy cổ áo sau của Lý Văn Thư.
"Sao thế? Không nghe thấy anh nói chuyện với em à.”
Lý Văn Thư như con gà con, vùng vẫy thoát khỏi tay anh, quay đầu lại nhìn anh.
"Anh làm gì thế?”
"Lửa giận ngút trời thế kia, ai chọc giận em thế?”
Lý Văn Thư nhìn anh, đôi mắt vẫn đẹp đến nao lòng. Mỗi lần chạm phải đôi mắt ấy, Giản Vân Đình đều cảm thấy như có một dòng xoáy trong mắt Lý Văn Thư, có thể hút hồn người khác.
"Các cô gái trong đoàn văn công nhảy đẹp không?”
Lý Văn Thư ưỡn ngực hỏi.
Giản Vân Đình rất nhanh đã phản ứng lại, nhịn không được bật cười.
"Cũng được, khá đẹp.”
Nghe anh nói vậy, Lý Văn Thư càng tức giận hơn.
"Đẹp thì anh ở lại mà ngắm cho đã, ở luôn trong đoàn văn công đi.”
Giản Vân Đình chưa từng tiếp xúc nhiều với nữ đồng chí, nhưng dù có chậm chạp đến đâu, anh cũng nhận ra Lý Văn Thư đang ghen.
Cảm giác này thật mới lạ.
"Người ta không cho anh ở lại.”
Lý Văn Thư nhỏ nhen, tuy trong lòng luôn cảm thấy mình không xứng với Giản Vân Đình, đối phương có thể có lựa chọn tốt hơn, nhưng hiện tại cô toàn tâm toàn ý với người đàn ông này, gặp phải chuyện như vậy, cô vẫn không nhịn được ghen tuông, ngay cả lời nói cũng trở nên trẻ con.
Vốn dĩ cô cũng không đến mức tức giận như vậy, kết quả Giản Vân Đình lại cố tình nói những lời như vậy chọc tức cô, thật sự là muốn ăn đòn mà.
Lý Văn Thư trừng mắt nhìn anh một cái, nhất thời cũng không biết nói gì để phản bác, cô trực tiếp xoay người bỏ đi.
Thấy Lý Văn Thư có vẻ thật sự tức giận, Giản Vân Đình luống cuống, vội vàng chạy thêm vài bước.
"Ai nói với em anh đến đoàn văn công? Anh không đến đó, chỉ có mình Đào Tử đi thôi.”
Nghe anh trả lời, Lý Văn Thư không nhịn được dừng bước.
"Thật hay giả đấy?”
Giản Vân Đình cảm thấy trong lòng kỳ lạ, cho dù hắn có đến đoàn văn công xem Lâm Tuyết biểu diễn thì đã sao? Dù sao cũng là người trong cùng một đại viện.
Cô muốn giận thì cứ giận đi, tại sao anh phải giải thích? Thế nhưng trong lòng anh lại không kìm chế được.
Nghĩ đến đây, Giản Vân Đình cũng thấy phiền não.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất