[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!
Chương 36: A
Lý Tâm Nhu lo lắng chính là những vấn đề này, nếu bản thân có một người anh trai làm tư nhân, sau này trước mặt người khác còn có thể ngẩng cao đầu được sao? E là người khác đều sẽ khinh thường cô ta.
Nghe thấy em gái nói như vậy, Lý Minh Hạ cũng không bất ngờ, nhưng nói thật lòng thì trong lòng vẫn có chút không vui, cả nhà nhiều người như vậy, lại không có một ai ủng hộ anh ấy.
Đúng lúc này, Lý Văn Thư đột nhiên lên tiếng.
“Anh hai, nếu anh cảm thấy bản thân làm tư nhân có thể làm tốt, vậy thì cũng có thể thử, lãnh đạo cũng đã nói rồi, nghề nghiệp không phân biệt cao thấp, bất kỳ ngành nghề nào cũng có thể phát sáng phát nhiệt, em cảm thấy cho dù anh có làm tư nhân, cũng sẽ là người lợi hại nhất.”
Lý Văn Thư vừa nói, vừa cười giơ ngón tay cái với anh ấy.
Lý Minh Hạ không ngờ em gái lại nói với anh ấy những lời này, trong lòng mừng rỡ không thôi.
“Văn Thư, em thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Vâng, em tin tưởng vào năng lực của anh. Nhưng mà em cảm thấy bố mẹ nói cũng có lý, công việc trong nhà máy cơ khí đến không dễ dàng, không thể cứ thế mà vội vàng nghỉ việc được, anh có thể vừa đi làm vừa kinh doanh, nếu kinh doanh tốt, vậy thì trực tiếp nghỉ việc ở nhà máy cơ khí, nếu hiệu quả không lý tưởng, vậy thì tiếp tục làm việc ở nhà máy cơ khí, như vậy bên nào cũng không bị trì hoãn.”
Mặc dù Lý Văn Thư muốn tăng điểm hảo cảm với anh hai, nhưng cô cũng không muốn đắc tội với bố mẹ, nói như vậy, là biện pháp dung hòa nhất.
Mắt Lý Minh Hạ sáng lên, em gái nói đúng, làm như vậy tuy có vất vả hơn một chút, nhưng dù sao cũng đã thử qua rồi sẽ không hối hận.
“Thư Thư, em đúng là thông minh quá đi, em nói đúng, đây quả thực là một biện pháp hay.”
Anh ấy vừa nói, vừa không nhịn được đưa tay xoa đầu Lý Văn Thư một cách trìu mến, trông vô cùng cưng chiều.
Nói xong, nhìn sang bố mẹ bên cạnh: "Bố mẹ, hai người thấy chủ ý của Thư Thư thế nào? Con sẽ thử xem sao, không ảnh hưởng đến công việc đâu.”
Lúc này Lý Quốc Bang và Trương Mỹ Liên làm sao còn nỡ từ chối nữa, đặc biệt là Lý Quốc Bang, nghe Lý Văn Thư nói xong, bản thân cũng có chút xấu hổ, bản thân đã lớn tuổi như vậy rồi, ngược lại còn không có giác ngộ bằng một đứa trẻ.
Con gái nói đúng, nghề nào cũng là nghề, giờ quốc gia đã cho phép thì chắc chắn là ủng hộ, có thể thúc đẩy kinh tế, khiến đất nước tốt đẹp hơn, đó chính là chuyện tốt.
Nghĩ vậy, tự dưng thấy tầm nhìn của bản thân hạn hẹp quá.
“Được rồi, con muốn thử thì cứ thử, Văn Thư nói cũng có lý, người sống trên đời sao có thể cứ mãi vì ánh mắt của người khác mà sống.”
Nghe bố đồng ý, trong lòng Lý Minh Hạ càng thêm cảm kích cô em gái này, không ngờ chuyện mình cứ canh cánh mãi lại được cô nói thông chỉ bằng mấy câu.
Lý Tâm Nhu ở bên cạnh chứng kiến tất cả, đơ cả người, vừa nãy chẳng phải còn nhất trí phản đối sao? Sao giờ lại đột ngột đồng ý vậy? Thật là qua loa quá thể.
“Anh hai, anh đừng nghe lời chị Văn Thư, không thì đến lúc bị người ta cười cho thì anh hối hận đấy!”
Lý Tâm Nhu sốt ruột, nhịn không được lên tiếng.
Người lớn trong nhà đều đã đồng ý, tự nhiên không đến lượt một đứa con nít như cô ta lên tiếng phản đối.
Nhất là Lý Minh Hạ, anh ấy luôn rất cưng chiều cô em gái này, có gì tốt cũng đều nghĩ đến cô ta trước, không ngờ giờ cô ta lại vì vấn đề sĩ diện mà hoàn toàn không xem anh ấy ra gì.
Trong lòng bắt đầu dâng lên cảm xúc khác lạ, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì.
Nghe thấy em gái nói như vậy, Lý Minh Hạ cũng không bất ngờ, nhưng nói thật lòng thì trong lòng vẫn có chút không vui, cả nhà nhiều người như vậy, lại không có một ai ủng hộ anh ấy.
Đúng lúc này, Lý Văn Thư đột nhiên lên tiếng.
“Anh hai, nếu anh cảm thấy bản thân làm tư nhân có thể làm tốt, vậy thì cũng có thể thử, lãnh đạo cũng đã nói rồi, nghề nghiệp không phân biệt cao thấp, bất kỳ ngành nghề nào cũng có thể phát sáng phát nhiệt, em cảm thấy cho dù anh có làm tư nhân, cũng sẽ là người lợi hại nhất.”
Lý Văn Thư vừa nói, vừa cười giơ ngón tay cái với anh ấy.
Lý Minh Hạ không ngờ em gái lại nói với anh ấy những lời này, trong lòng mừng rỡ không thôi.
“Văn Thư, em thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Vâng, em tin tưởng vào năng lực của anh. Nhưng mà em cảm thấy bố mẹ nói cũng có lý, công việc trong nhà máy cơ khí đến không dễ dàng, không thể cứ thế mà vội vàng nghỉ việc được, anh có thể vừa đi làm vừa kinh doanh, nếu kinh doanh tốt, vậy thì trực tiếp nghỉ việc ở nhà máy cơ khí, nếu hiệu quả không lý tưởng, vậy thì tiếp tục làm việc ở nhà máy cơ khí, như vậy bên nào cũng không bị trì hoãn.”
Mặc dù Lý Văn Thư muốn tăng điểm hảo cảm với anh hai, nhưng cô cũng không muốn đắc tội với bố mẹ, nói như vậy, là biện pháp dung hòa nhất.
Mắt Lý Minh Hạ sáng lên, em gái nói đúng, làm như vậy tuy có vất vả hơn một chút, nhưng dù sao cũng đã thử qua rồi sẽ không hối hận.
“Thư Thư, em đúng là thông minh quá đi, em nói đúng, đây quả thực là một biện pháp hay.”
Anh ấy vừa nói, vừa không nhịn được đưa tay xoa đầu Lý Văn Thư một cách trìu mến, trông vô cùng cưng chiều.
Nói xong, nhìn sang bố mẹ bên cạnh: "Bố mẹ, hai người thấy chủ ý của Thư Thư thế nào? Con sẽ thử xem sao, không ảnh hưởng đến công việc đâu.”
Lúc này Lý Quốc Bang và Trương Mỹ Liên làm sao còn nỡ từ chối nữa, đặc biệt là Lý Quốc Bang, nghe Lý Văn Thư nói xong, bản thân cũng có chút xấu hổ, bản thân đã lớn tuổi như vậy rồi, ngược lại còn không có giác ngộ bằng một đứa trẻ.
Con gái nói đúng, nghề nào cũng là nghề, giờ quốc gia đã cho phép thì chắc chắn là ủng hộ, có thể thúc đẩy kinh tế, khiến đất nước tốt đẹp hơn, đó chính là chuyện tốt.
Nghĩ vậy, tự dưng thấy tầm nhìn của bản thân hạn hẹp quá.
“Được rồi, con muốn thử thì cứ thử, Văn Thư nói cũng có lý, người sống trên đời sao có thể cứ mãi vì ánh mắt của người khác mà sống.”
Nghe bố đồng ý, trong lòng Lý Minh Hạ càng thêm cảm kích cô em gái này, không ngờ chuyện mình cứ canh cánh mãi lại được cô nói thông chỉ bằng mấy câu.
Lý Tâm Nhu ở bên cạnh chứng kiến tất cả, đơ cả người, vừa nãy chẳng phải còn nhất trí phản đối sao? Sao giờ lại đột ngột đồng ý vậy? Thật là qua loa quá thể.
“Anh hai, anh đừng nghe lời chị Văn Thư, không thì đến lúc bị người ta cười cho thì anh hối hận đấy!”
Lý Tâm Nhu sốt ruột, nhịn không được lên tiếng.
Người lớn trong nhà đều đã đồng ý, tự nhiên không đến lượt một đứa con nít như cô ta lên tiếng phản đối.
Nhất là Lý Minh Hạ, anh ấy luôn rất cưng chiều cô em gái này, có gì tốt cũng đều nghĩ đến cô ta trước, không ngờ giờ cô ta lại vì vấn đề sĩ diện mà hoàn toàn không xem anh ấy ra gì.
Trong lòng bắt đầu dâng lên cảm xúc khác lạ, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất