[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!
Chương 45: A
Nếu lát nữa đánh nhau, e là sẽ chịu thiệt. Nhưng cứ thế mà chạy, cô cũng không làm ra loại chuyện này được.
“Sao? Mấy người muốn động thủ? Xin phép nhắc nhở một câu, hiện tại là xã hội pháp trị, loại hành vi vi phạm trị an của mấy người mà bị cảnh sát bắt được là phải ngồi tù đấy.”
Nghe Lý Văn Thư nói vậy, Lưu Dương nhịn không được bật cười, thời buổi này đánh nhau ẩu đả nhiều như vậy, cảnh sát đâu có rảnh rỗi mà quản chuyện bao đồng của bọn họ.
“Hù dọa ai đấy? Đồ nhà quê, không có bản lĩnh thì đừng có ra vẻ anh hùng, chúng tôi không phải người cô có thể chọc vào đâu.”
Nói rồi, Lưu Dương liền ra hiệu bằng mắt cho mấy người bên cạnh.
Ánh mắt Lý Văn Thư tối sầm lại, nhớ tới trong cặp sách của mình có con dao nhỏ, là dùng để gọt bút chì, liền vội vàng thò tay vào lấy ra.
“Hôm nay tôi nói rõ ở đây, ai dám động thủ, tôi sẽ khiến kẻ đó hối hận cả đời.”
Nhìn thấy con dao gọt bút chì trong tay cô, Lưu Dương càng không nhịn được bật cười, lấy thứ đồ chơi này ra dọa bọn họ, coi bọn họ là con nít sao?
“Chúng tôi có hối hận hay không thì không biết, nhưng cô chắc chắn sẽ hối hận, hay là thế này đi, cô qua đây quỳ xuống dập đầu cho tôi một cái, chuyện hôm nay coi như xong, sau này chúng tôi bắt nạt Trương Tĩnh Mỹ, cô cũng đừng có nhiều lời.”
Quỳ xuống dập đầu? Không sợ giảm thọ sao.
“Quỳ xuống dập đầu cho cô, cô chịu nổi sao? Không sợ chết sớm à, có bản lĩnh thì nhắm vào tôi đây này.”
Trong lòng Lý Văn Thư đã hạ quyết tâm, cùng lắm là lát nữa bị ăn vài cú đấm, dù sao ai dám ra tay với cô trước, cô sẽ túm lấy một người đánh cho một trận tơi bời.
Lưu Dương hiển nhiên là tức giận, cô ta ở trong lớp lâu như vậy, nữ sinh nào mà không nể mặt cô ta vài phần, Lý Văn Thư là cái thá gì chứ.
Tuy Lý Văn Thư không thấp, nhưng cũng chỉ cao khoảng một mét sáu lăm, so với Lưu Dương vẫn là có chênh lệch, Lưu Dương nhìn Lý Văn Thư nhỏ bé gầy yếu, cũng không xem cô ra gì.
Xông tới túm lấy cổ áo Lý Văn Thư định ra tay.
Lý Văn Thư liền giơ chân lên đạp mạnh vào chân cô ta một cái, cô cũng không túm lấy cổ áo Lưu Dương mà đưa tay ra giật tóc cô ta.
Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, gọn gàng, còn Lưu Dương thì tết hai bím tóc, mỗi tay một cái vừa hay.
Lưu Dương bị giật đến mức da đầu tê rần, đưa tay ra muốn bóp cổ Lý Văn Thư.
Trương Tĩnh Mỹ ở bên cạnh muốn tới giúp đỡ, nhưng lại bị người khác chặn lại.
Rõ ràng Lý Văn Thư không phải là đối thủ của Lưu Dương, nhưng trên người cô có một cỗ khí thế không chịu thua.
Lưu Dương ban đầu cho rằng việc dọn dẹp cô thật dễ dàng, nhưng sau đó phát hiện ra rằng nó không hề đơn giản như vậy. Nhìn thấy những người đến cùng đứng ngây người ra đó, cô ta tức muốn chết.
“Các người đều chết rồi sao? Không biết lại đây giúp đỡ à!”
Nghe thấy cô ta nhắc nhở, những người khác mới vội vàng chạy đến.
Những cú đánh của người khác Lý Văn Thư nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, cô chỉ nhắm vào Lưu Dương mà đánh, không chỉ giật xuống một nắm tóc lớn của cô ta, mà còn dùng dao nhỏ rạch một đường trên cánh tay cô ta.
Ban đầu tưởng rằng có người đến giúp đỡ, bản thân sẽ chiếm ưu thế, không ngờ Lý Văn Thư không đánh người khác, chỉ bám chặt lấy một mình cô ta.
Nhìn ánh mắt hung dữ của Lý Văn Thư, Lưu Dương bắt đầu sợ hãi từ tận đáy lòng. Cô ta hối hận rồi, hối hận vì đã ra tay với Lý Văn Thư, người này đúng là đồ ngoan cố!
“Sao? Mấy người muốn động thủ? Xin phép nhắc nhở một câu, hiện tại là xã hội pháp trị, loại hành vi vi phạm trị an của mấy người mà bị cảnh sát bắt được là phải ngồi tù đấy.”
Nghe Lý Văn Thư nói vậy, Lưu Dương nhịn không được bật cười, thời buổi này đánh nhau ẩu đả nhiều như vậy, cảnh sát đâu có rảnh rỗi mà quản chuyện bao đồng của bọn họ.
“Hù dọa ai đấy? Đồ nhà quê, không có bản lĩnh thì đừng có ra vẻ anh hùng, chúng tôi không phải người cô có thể chọc vào đâu.”
Nói rồi, Lưu Dương liền ra hiệu bằng mắt cho mấy người bên cạnh.
Ánh mắt Lý Văn Thư tối sầm lại, nhớ tới trong cặp sách của mình có con dao nhỏ, là dùng để gọt bút chì, liền vội vàng thò tay vào lấy ra.
“Hôm nay tôi nói rõ ở đây, ai dám động thủ, tôi sẽ khiến kẻ đó hối hận cả đời.”
Nhìn thấy con dao gọt bút chì trong tay cô, Lưu Dương càng không nhịn được bật cười, lấy thứ đồ chơi này ra dọa bọn họ, coi bọn họ là con nít sao?
“Chúng tôi có hối hận hay không thì không biết, nhưng cô chắc chắn sẽ hối hận, hay là thế này đi, cô qua đây quỳ xuống dập đầu cho tôi một cái, chuyện hôm nay coi như xong, sau này chúng tôi bắt nạt Trương Tĩnh Mỹ, cô cũng đừng có nhiều lời.”
Quỳ xuống dập đầu? Không sợ giảm thọ sao.
“Quỳ xuống dập đầu cho cô, cô chịu nổi sao? Không sợ chết sớm à, có bản lĩnh thì nhắm vào tôi đây này.”
Trong lòng Lý Văn Thư đã hạ quyết tâm, cùng lắm là lát nữa bị ăn vài cú đấm, dù sao ai dám ra tay với cô trước, cô sẽ túm lấy một người đánh cho một trận tơi bời.
Lưu Dương hiển nhiên là tức giận, cô ta ở trong lớp lâu như vậy, nữ sinh nào mà không nể mặt cô ta vài phần, Lý Văn Thư là cái thá gì chứ.
Tuy Lý Văn Thư không thấp, nhưng cũng chỉ cao khoảng một mét sáu lăm, so với Lưu Dương vẫn là có chênh lệch, Lưu Dương nhìn Lý Văn Thư nhỏ bé gầy yếu, cũng không xem cô ra gì.
Xông tới túm lấy cổ áo Lý Văn Thư định ra tay.
Lý Văn Thư liền giơ chân lên đạp mạnh vào chân cô ta một cái, cô cũng không túm lấy cổ áo Lưu Dương mà đưa tay ra giật tóc cô ta.
Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, gọn gàng, còn Lưu Dương thì tết hai bím tóc, mỗi tay một cái vừa hay.
Lưu Dương bị giật đến mức da đầu tê rần, đưa tay ra muốn bóp cổ Lý Văn Thư.
Trương Tĩnh Mỹ ở bên cạnh muốn tới giúp đỡ, nhưng lại bị người khác chặn lại.
Rõ ràng Lý Văn Thư không phải là đối thủ của Lưu Dương, nhưng trên người cô có một cỗ khí thế không chịu thua.
Lưu Dương ban đầu cho rằng việc dọn dẹp cô thật dễ dàng, nhưng sau đó phát hiện ra rằng nó không hề đơn giản như vậy. Nhìn thấy những người đến cùng đứng ngây người ra đó, cô ta tức muốn chết.
“Các người đều chết rồi sao? Không biết lại đây giúp đỡ à!”
Nghe thấy cô ta nhắc nhở, những người khác mới vội vàng chạy đến.
Những cú đánh của người khác Lý Văn Thư nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, cô chỉ nhắm vào Lưu Dương mà đánh, không chỉ giật xuống một nắm tóc lớn của cô ta, mà còn dùng dao nhỏ rạch một đường trên cánh tay cô ta.
Ban đầu tưởng rằng có người đến giúp đỡ, bản thân sẽ chiếm ưu thế, không ngờ Lý Văn Thư không đánh người khác, chỉ bám chặt lấy một mình cô ta.
Nhìn ánh mắt hung dữ của Lý Văn Thư, Lưu Dương bắt đầu sợ hãi từ tận đáy lòng. Cô ta hối hận rồi, hối hận vì đã ra tay với Lý Văn Thư, người này đúng là đồ ngoan cố!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất