[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!

Chương 49: A

Trước Sau
“Giản Vân Đình, rốt cuộc anh có ý gì? Nếu như anh muốn lấy chị em ra để chọc tức em, em khuyên anh nên sớm thu tay lại đi, anh như vậy chỉ càng đẩy em ra xa hơn thôi.”

Lý Tâm Nhu tiếp tục lời nói khó hiểu của mình, khiến Giản Vân Đình nghe mà ngẩn người, thầm nghĩ cô gái này có phải bị hoang tưởng rồi không? Anh đã thể hiện ra là có hảo cảm với cô ta ở chỗ nào chứ?

Anh bị chứng sợ lỗ, không thể chấp nhận nữ đồng chí nào có tâm tư còn nhiều hơn cả lỗ trên bàn.

“Cô có bị bệnh không vậy?”

Vốn dĩ anh không phải người dễ tính, bây giờ bị Lý Tâm Nhu làm phiền đến mức hoàn toàn mất kiên nhẫn. Ban đầu nghĩ cô ta là nữ đồng chí, nên nể mặt cô ta vài phần, đã cô ta không biết điều như vậy, vậy thì cũng không cần phải khách sáo với cô ta nữa.

“Chẳng phải anh thích em sao? Giờ không có ai ngoài này, anh cứ nói thật lòng đi.”

“Tôi thích cô?”

Giản Vân Đình lộ vẻ mặt kỳ quái.

“Phải.”

“Ai nói?”

Lý Tâm Nhu mím môi: "Chị gái em nói, chị ấy nói anh từng khen em với chị, nói em dáng người đẹp lại xinh xắn…”

Nói đến đây, mặt Lý Tâm Nhu đỏ bừng, cũng không trách cô ta lại tin lời Lý Văn Thư như vậy, thật sự là ấn tượng Lý Văn Thư để lại cho cô ta chính là người cứng nhắc, thật thà, không giống như người hay nói dối.



Nghe Lý Tâm Nhu nói, Giản Vân Đình tức đến bật cười.

“Đầu óc để đâu đấy, người khác nói gì cũng tin?”

Lý Tâm Nhu vạn lần không ngờ Lý Văn Thư lại dám đùa giỡn mình, ngây người tại chỗ.

Giản Vân Đình chợt nghĩ đến điều gì, lại bổ sung một câu.

“Lời này tôi từng nói, nhưng là lúc tức giận mới nói, ai biết chị gái cô lại coi là thật.”

Giản Vân Đình cố ý nói nửa vời, để Lý Tâm Nhu tự mình suy ngẫm.

Lúc này, Lý Văn Thư đã thay quần áo xong, khóe miệng cũng đã bôi thuốc.

Thấy cô đi tới, Lý Tâm Nhu nhìn cô bằng ánh mắt oán độc, trực tiếp kéo người vào trong sân.

“Chị, chị thật sự muốn đi xem phim với anh Giản sao?”

Lý Văn Thư lộ vẻ mặt khó xử: "Chị không muốn đi, nhưng người ta đã mở lời rồi, nếu không đi thì ngại lắm.”

Lý Tâm Nhu nghiến răng, thầm nghĩ mình không đi được, Lý Văn Thư cũng đừng muốn đi.

“Không phải chị nói anh Giản thích em sao? Bây giờ chị đi xem phim với anh ấy là sao?”



Nói xong, Lý Tâm Nhu liếc mắt nhìn ra ngoài, hạ thấp giọng: "Chị, em nói thật với chị, anh Giản không phải người tốt gì đâu, anh ta còn tệ hơn đám lưu manh kia, sau này chị nên tránh xa anh ta ra, nếu không xảy ra chuyện gì thì không ai cứu được chị đâu.”

Lý Văn Thư giả vờ kinh ngạc, giọng nói bất giác cao lên mấy phần.

“Tâm Nhu, thật sao? Anh Giản lại xấu xa như vậy sao?”

Lý Tâm Nhu giậm chân sốt ruột, vội vàng đưa tay che miệng Lý Văn Thư, nhưng đã muộn, giọng nói này, đừng nói là Giản Vân Đình ở ngoài cửa, sợ là chó nhà bên cạnh cũng nghe thấy được.

“Lý Văn Thư, có phải chị cố ý không?”

Lý Tâm Nhu tức đến ngứa răng.

Lúc này Giản Vân Đình đứng ở cửa, khóe miệng khẽ giật giật, nghe hai nữ đồng chí đôi co qua lại, hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn.

Sải bước vào trong sân, đưa tay kéo lấy cánh tay Lý Văn Thư, trực tiếp kéo người ra ngoài.

“Còn lề mề nữa phim chiếu hết giờ.”

Lý Văn Thư quay đầu nhìn Lý Tâm Nhu bằng vẻ mặt đau khổ, ánh mắt như muốn nói cô cũng không muốn đi đâu, nhưng anh đã như vậy rồi, cô có thể không đi sao?

Nhìn Lý Văn Thư bị Giản Vân Đình kéo đi, Lý Tâm Nhu ngây người.

Uổng công cô ta về sớm tỉ mỉ trang điểm một phen, kết quả tất cả đều là giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau