[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!
Chương 50: A
Lý Văn Thư, cái đồ tiện nhân này, nhất định là cố ý hại cô ta mất mặt.
Giản Vân Đình cũng bị phân trâu che mắt rồi, sao lại thích dây dưa với một đứa nhà quê như vậy chứ?
Nữ đồng chí nào trong đại viện mà không ưu tú hơn cô? Lý Tâm Nhu không cam lòng.
Đi được một đoạn đường, Lý Văn Thư mới thay đổi sắc mặt.
“Được rồi, buông tay em ra, lát nữa người khác nhìn thấy.”
Giản Vân Đình nghiêng đầu, nhìn cô chằm chằm mấy lần.
“Lấy anh ra tính kế người khác? Em gan thật đấy.”
Giản Vân Đình nghiến răng, đây là Lý Văn Thư, nếu là người khác, cho dù có phải phụ nữ hay không, anh cũng sẽ không giữ lại mặt mũi.
Lý Văn Thư chỉ cười, không nói.
“Không thích cô em gái này?”
Lý Văn Thư gật đầu, cũng không muốn giả vờ trước mặt Giản Vân Đình.
“Không thích thì đuổi đi, vốn dĩ không phải người nhà họ Lý.”
Giản Vân Đình nghĩ rất đơn giản, tuy con gái nuôi có tình cảm, nhưng đó cũng phải xem là loại con gái nuôi như thế nào. Loại người như Lý Tâm Nhu, có hay không cũng được, ở nhà cũng chỉ là cây khuấy đảo mâu thuẫn gia đình.
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh lên, đừng để anh Quách đợi.”
Hai người đến cổng lớn thì Quách Đào và Lâm Tuyết đã đợi sẵn.
Lâm Tuyết mặc một chiếc váy, chân mang một đôi giày da nhỏ, rõ ràng là đã ăn diện kỹ càng, cô ấy quả thật có ngoại hình xinh đẹp, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã nổi bật.
Lâm Tuyết không biết Lý Văn Thư cũng đến, lúc nãy còn tràn đầy mong đợi. Bây giờ nhìn thấy Giản Vân Đình và Lý Văn Thư cùng nhau đến, sắc mặt liền không còn đẹp như trước.
“Đồng chí Văn Thư cũng đi sao?”
Quách Đào gật đầu: "Ừ, Vân Đình không nói với em sao?”
Lúc Giản Vân Đình rủ cô ấy đi xem phim, Lâm Tuyết trong lòng vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng Giản Vân Đình đã thay đổi suy nghĩ, sau đó biết được Quách Đào cũng đi, cũng không nghĩ nhiều, cô ấy từ nhỏ đã được mọi người yêu quý, rất nhiều nam đồng chí trong viện đều thích chơi với cô ấy, hai nam một nữ cũng không sao.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Văn Thư cũng đi, trong lòng cô ấy không còn cảm thấy vui vẻ như vậy nữa, nhất là khi Giản Vân Đình và Lý Văn Thư cùng nhau đến, rõ ràng là hai người họ đi cùng nhau, cô ấy và Quách Đào đi cùng nhau.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Tuyết sa sầm xuống.
Giản Vân Đình vô tâm vô phế, cũng lười đi đoán tâm tư của người khác, chỉ nói với bọn họ mau chóng xuất phát, đừng để lỡ giờ.
Lâm Tuyết bọn họ đều đạp xe đạp, Lý Văn Thư vì mới lên không lâu, trong nhà còn chưa kịp mua cho cô, dù sao trường học cũng gần nhà, ngày thường cũng không có nhu cầu về phương diện này.
Giản Vân Đình liếc nhìn cô một cái, vỗ vỗ vào yên sau xe mình.
“Ngồi sau xe anh, anh chở em.”
Lý Văn Thư biết thời đại này yên sau xe đạp của nam đồng chí không phải muốn ngồi là ngồi, thông thường đều là hai người chính thức hẹn hò mới có thể ngồi, nếu không bị người khác nhìn thấy sẽ bị nói ra nói vào.
Nhưng Giản Vân Đình cũng không sợ, cô có gì phải sợ.
Đang định ngồi lên yên sau xe của Giản Vân Đình, Lâm Tuyết ở bên cạnh lên tiếng.
“Văn Thư, để tôi chở cô, cô ngồi sau xe tôi, trên đường gập ghềnh, cô ngồi xe anh Giản cũng không tiện, đừng để bị ngã.”
Làm sao Lâm Tuyết có thể trơ mắt nhìn Lý Văn Thư ngồi xe Giản Vân Đình, nếu để người trong đại viện nhìn thấy, mọi người sẽ nghĩ thế nào? Chẳng phải đều sẽ nghĩ bọn họ là một đôi sao? Hiện tại đã có lời đồn rồi.
Cô ấy vừa nói, vừa sợ Lý Văn Thư không đồng ý, vội vàng dắt xe đạp đến bên cạnh cô.
Giản Vân Đình cũng bị phân trâu che mắt rồi, sao lại thích dây dưa với một đứa nhà quê như vậy chứ?
Nữ đồng chí nào trong đại viện mà không ưu tú hơn cô? Lý Tâm Nhu không cam lòng.
Đi được một đoạn đường, Lý Văn Thư mới thay đổi sắc mặt.
“Được rồi, buông tay em ra, lát nữa người khác nhìn thấy.”
Giản Vân Đình nghiêng đầu, nhìn cô chằm chằm mấy lần.
“Lấy anh ra tính kế người khác? Em gan thật đấy.”
Giản Vân Đình nghiến răng, đây là Lý Văn Thư, nếu là người khác, cho dù có phải phụ nữ hay không, anh cũng sẽ không giữ lại mặt mũi.
Lý Văn Thư chỉ cười, không nói.
“Không thích cô em gái này?”
Lý Văn Thư gật đầu, cũng không muốn giả vờ trước mặt Giản Vân Đình.
“Không thích thì đuổi đi, vốn dĩ không phải người nhà họ Lý.”
Giản Vân Đình nghĩ rất đơn giản, tuy con gái nuôi có tình cảm, nhưng đó cũng phải xem là loại con gái nuôi như thế nào. Loại người như Lý Tâm Nhu, có hay không cũng được, ở nhà cũng chỉ là cây khuấy đảo mâu thuẫn gia đình.
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh lên, đừng để anh Quách đợi.”
Hai người đến cổng lớn thì Quách Đào và Lâm Tuyết đã đợi sẵn.
Lâm Tuyết mặc một chiếc váy, chân mang một đôi giày da nhỏ, rõ ràng là đã ăn diện kỹ càng, cô ấy quả thật có ngoại hình xinh đẹp, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã nổi bật.
Lâm Tuyết không biết Lý Văn Thư cũng đến, lúc nãy còn tràn đầy mong đợi. Bây giờ nhìn thấy Giản Vân Đình và Lý Văn Thư cùng nhau đến, sắc mặt liền không còn đẹp như trước.
“Đồng chí Văn Thư cũng đi sao?”
Quách Đào gật đầu: "Ừ, Vân Đình không nói với em sao?”
Lúc Giản Vân Đình rủ cô ấy đi xem phim, Lâm Tuyết trong lòng vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng Giản Vân Đình đã thay đổi suy nghĩ, sau đó biết được Quách Đào cũng đi, cũng không nghĩ nhiều, cô ấy từ nhỏ đã được mọi người yêu quý, rất nhiều nam đồng chí trong viện đều thích chơi với cô ấy, hai nam một nữ cũng không sao.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Văn Thư cũng đi, trong lòng cô ấy không còn cảm thấy vui vẻ như vậy nữa, nhất là khi Giản Vân Đình và Lý Văn Thư cùng nhau đến, rõ ràng là hai người họ đi cùng nhau, cô ấy và Quách Đào đi cùng nhau.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Tuyết sa sầm xuống.
Giản Vân Đình vô tâm vô phế, cũng lười đi đoán tâm tư của người khác, chỉ nói với bọn họ mau chóng xuất phát, đừng để lỡ giờ.
Lâm Tuyết bọn họ đều đạp xe đạp, Lý Văn Thư vì mới lên không lâu, trong nhà còn chưa kịp mua cho cô, dù sao trường học cũng gần nhà, ngày thường cũng không có nhu cầu về phương diện này.
Giản Vân Đình liếc nhìn cô một cái, vỗ vỗ vào yên sau xe mình.
“Ngồi sau xe anh, anh chở em.”
Lý Văn Thư biết thời đại này yên sau xe đạp của nam đồng chí không phải muốn ngồi là ngồi, thông thường đều là hai người chính thức hẹn hò mới có thể ngồi, nếu không bị người khác nhìn thấy sẽ bị nói ra nói vào.
Nhưng Giản Vân Đình cũng không sợ, cô có gì phải sợ.
Đang định ngồi lên yên sau xe của Giản Vân Đình, Lâm Tuyết ở bên cạnh lên tiếng.
“Văn Thư, để tôi chở cô, cô ngồi sau xe tôi, trên đường gập ghềnh, cô ngồi xe anh Giản cũng không tiện, đừng để bị ngã.”
Làm sao Lâm Tuyết có thể trơ mắt nhìn Lý Văn Thư ngồi xe Giản Vân Đình, nếu để người trong đại viện nhìn thấy, mọi người sẽ nghĩ thế nào? Chẳng phải đều sẽ nghĩ bọn họ là một đôi sao? Hiện tại đã có lời đồn rồi.
Cô ấy vừa nói, vừa sợ Lý Văn Thư không đồng ý, vội vàng dắt xe đạp đến bên cạnh cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất