[80] Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!
Chương 7: A
"Đại đội trưởng Giản, có gì từ từ nói.”
Chu Định Quốc mặt mày tái mét, hai chân run lẩy bẩy.
Giản Vân Đình tuổi còn trẻ đã là đại đội trưởng, từ nhỏ đã là đầu gấu trong khu tập thể, kẻ nào chọc giận anh sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Anh ta ban nãy chỉ là dục vọng nổi lên, muốn giở trò sàm sỡ, không ngờ lại bị Giản Vân Đình nghe được.
Giản Vân Đình không thèm để ý đến anh ta, túm tóc anh ta đập vào tường.
Chẳng mấy chốc, trán Chu Định Quốc đã sưng vù như quả cà. Lý Văn Thư vốn biết Giản Vân Đình không dễ chọc, nhưng nhìn thấy anh ra tay tàn nhẫn như vậy, cô vẫn giật mình, lỡ như đánh chết người ta thì phải làm sao?
Ngay khi cô định bước tới ngăn cản, Giản Vân Đình rốt cuộc cũng dừng tay.
"Biết mình sai ở đâu chưa?”
Chu Định Quốc đau đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, lúc này anh ta hận không thể tự thiến mình, nếu không cũng sẽ không chuốc lấy phiền phức này.
"Biết rồi, biết rồi, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung, tôi biết lỗi rồi, anh Đình, anh tha cho tôi lần này.”
Chu Định Quốc khóc lóc thảm thiết, suýt chút nữa thì quỳ xuống trước mặt Giản Vân Đình.
"Cút đi, nếu dám nói năng bậy bạ, thì cái răng bên kia cũng không cần giữ nữa đâu.”
Chu Định Quốc bò dậy, loạng choạng bỏ chạy.
Giản Vân Đình liếc nhìn Lý Văn Thư, giọng điệu vẫn bình thản như thường: "Nhìn cái gì? Còn không mau đi.”
Lý Văn Thư biết, Giản Vân Đình vốn có thể không cần ra tay nặng như vậy, nhưng để dằn mặt đối phương, chỉ có thể đánh cho anh ta tâm phục khẩu phục.
Nói trắng ra là vì cô, dù sao anh cũng là đàn ông, cho dù chuyện này truyền ra ngoài thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng cô thì không được.
Rời khỏi nhà họ Giản, Lý Văn Thư đón ánh mặt trời, lắng nghe tiếng loa phát thanh, bước về phía nhà mình.
Nhà cô cũng giống như nhà họ Tiêu, là một khu nhà riêng biệt, bên trong rất rộng rãi, nhưng vì là nhà cũ nên mái ngói đã phủ đầy rêu phong.
Vì trong nhà đông người nên hai năm trước đã xây thêm mấy gian.
Vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng Lý Tâm Nhu.
"Bố, mẹ, đều là lỗi của con, là con không trông chừng chị gái, nhưng chị ấy cứ khăng khăng muốn chơi với đám lưu manh đó, còn muốn uống nước ngọt bọn chúng đưa, con cũng hết cách.”
Khóe miệng Lý Văn Thư hiện lên một tia cười lạnh, con hồ ly tinh này, bóp méo sự thật đúng là rất có tài.
Rõ ràng là cô ta giới thiệu đám lưu manh đó cho cô, còn nói là muốn dẫn cô hòa nhập với cuộc sống hiện tại. Ban đầu cô không muốn uống nước ngọt mà đám lưu manh đó đưa, nhưng Lý Tâm Nhu lại nói như vậy là không nể mặt người ta, sau này sẽ không dẫn cô đi chơi nữa.
Kiếp trước, lúc này cô mới đến Bắc Kinh, trong lòng tự ti lại nhạy cảm, chỉ muốn hòa thuận với người nhà, coi Lý Tâm Nhu như em gái ruột, gần như nghe lời cô ta mọi chuyện, cho nên mới bị cô ta lừa thảm như vậy.
Bây giờ xem ra cô thật sự quá ngốc nghếch, vậy mà không nhìn ra được dã tâm của Lý Tâm Nhu.
"Tâm Nhu, cậu cũng đừng nói vậy, là cô ta tự muốn chơi với đám người đó, đâu thể trách cậu được.”
Một giọng nữ yếu ớt vang lên bên cạnh, có lẽ là cô bạn cùng lớp của Lý Tâm Nhu.
Xem ra bọn họ không tìm thấy người, liền trực tiếp về nhà mách lẻo.
"Đừng nói vậy, đều tại con, giá như con không đi vệ sinh thì tốt rồi. Mẹ ơi, nếu chị gái bị hãm hại thì con cũng không sống nữa, con chết đi cho rồi!”
Nói xong, Lý Tâm Nhu liền lao vào vòng tay Trương Mỹ Liên, trông vô cùng đau khổ.
Diễn xuất tốt như vậy, không nhận giải Oscar thì thật đáng tiếc.
Chu Định Quốc mặt mày tái mét, hai chân run lẩy bẩy.
Giản Vân Đình tuổi còn trẻ đã là đại đội trưởng, từ nhỏ đã là đầu gấu trong khu tập thể, kẻ nào chọc giận anh sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Anh ta ban nãy chỉ là dục vọng nổi lên, muốn giở trò sàm sỡ, không ngờ lại bị Giản Vân Đình nghe được.
Giản Vân Đình không thèm để ý đến anh ta, túm tóc anh ta đập vào tường.
Chẳng mấy chốc, trán Chu Định Quốc đã sưng vù như quả cà. Lý Văn Thư vốn biết Giản Vân Đình không dễ chọc, nhưng nhìn thấy anh ra tay tàn nhẫn như vậy, cô vẫn giật mình, lỡ như đánh chết người ta thì phải làm sao?
Ngay khi cô định bước tới ngăn cản, Giản Vân Đình rốt cuộc cũng dừng tay.
"Biết mình sai ở đâu chưa?”
Chu Định Quốc đau đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, lúc này anh ta hận không thể tự thiến mình, nếu không cũng sẽ không chuốc lấy phiền phức này.
"Biết rồi, biết rồi, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung, tôi biết lỗi rồi, anh Đình, anh tha cho tôi lần này.”
Chu Định Quốc khóc lóc thảm thiết, suýt chút nữa thì quỳ xuống trước mặt Giản Vân Đình.
"Cút đi, nếu dám nói năng bậy bạ, thì cái răng bên kia cũng không cần giữ nữa đâu.”
Chu Định Quốc bò dậy, loạng choạng bỏ chạy.
Giản Vân Đình liếc nhìn Lý Văn Thư, giọng điệu vẫn bình thản như thường: "Nhìn cái gì? Còn không mau đi.”
Lý Văn Thư biết, Giản Vân Đình vốn có thể không cần ra tay nặng như vậy, nhưng để dằn mặt đối phương, chỉ có thể đánh cho anh ta tâm phục khẩu phục.
Nói trắng ra là vì cô, dù sao anh cũng là đàn ông, cho dù chuyện này truyền ra ngoài thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng cô thì không được.
Rời khỏi nhà họ Giản, Lý Văn Thư đón ánh mặt trời, lắng nghe tiếng loa phát thanh, bước về phía nhà mình.
Nhà cô cũng giống như nhà họ Tiêu, là một khu nhà riêng biệt, bên trong rất rộng rãi, nhưng vì là nhà cũ nên mái ngói đã phủ đầy rêu phong.
Vì trong nhà đông người nên hai năm trước đã xây thêm mấy gian.
Vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng Lý Tâm Nhu.
"Bố, mẹ, đều là lỗi của con, là con không trông chừng chị gái, nhưng chị ấy cứ khăng khăng muốn chơi với đám lưu manh đó, còn muốn uống nước ngọt bọn chúng đưa, con cũng hết cách.”
Khóe miệng Lý Văn Thư hiện lên một tia cười lạnh, con hồ ly tinh này, bóp méo sự thật đúng là rất có tài.
Rõ ràng là cô ta giới thiệu đám lưu manh đó cho cô, còn nói là muốn dẫn cô hòa nhập với cuộc sống hiện tại. Ban đầu cô không muốn uống nước ngọt mà đám lưu manh đó đưa, nhưng Lý Tâm Nhu lại nói như vậy là không nể mặt người ta, sau này sẽ không dẫn cô đi chơi nữa.
Kiếp trước, lúc này cô mới đến Bắc Kinh, trong lòng tự ti lại nhạy cảm, chỉ muốn hòa thuận với người nhà, coi Lý Tâm Nhu như em gái ruột, gần như nghe lời cô ta mọi chuyện, cho nên mới bị cô ta lừa thảm như vậy.
Bây giờ xem ra cô thật sự quá ngốc nghếch, vậy mà không nhìn ra được dã tâm của Lý Tâm Nhu.
"Tâm Nhu, cậu cũng đừng nói vậy, là cô ta tự muốn chơi với đám người đó, đâu thể trách cậu được.”
Một giọng nữ yếu ớt vang lên bên cạnh, có lẽ là cô bạn cùng lớp của Lý Tâm Nhu.
Xem ra bọn họ không tìm thấy người, liền trực tiếp về nhà mách lẻo.
"Đừng nói vậy, đều tại con, giá như con không đi vệ sinh thì tốt rồi. Mẹ ơi, nếu chị gái bị hãm hại thì con cũng không sống nữa, con chết đi cho rồi!”
Nói xong, Lý Tâm Nhu liền lao vào vòng tay Trương Mỹ Liên, trông vô cùng đau khổ.
Diễn xuất tốt như vậy, không nhận giải Oscar thì thật đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất